Bản không dấu Điều giản dị
(Hoathuytinh.com) Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi:
_ Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...
Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.
_ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào và như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành:
_ Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt....
Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...
Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...
_ Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...
Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.
_ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào và như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành:
_ Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt....
Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...
Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Câu chuyện này có lẽ viết ra chỉ để chuyền tải một triết lý về cuộc sống, khuyên con người đừng vì những bận rộn mà quên đi những điều giản dị trong cuộc sống.
Còn trong thực tễ thì chẳng có ai như anh bạn khách kia.
hihi
Đôi luc tôi cũng muốn lắm,nhưng liệu người bạn kia của tôi có thoải mái khi gặp tôi chăng sau 1 ngày dài với cuộc sống bận rộn chỉ muốn được nghỉ ngơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hi vọng mọi người khi nhớ về nhau,nếu ko đc như anh bạn trg chuyện cũng đừng ngại ngần nhắn 1 lời hỏi thăm nhau.
Đúng rùi. Hôm qua mình bùn nhưng ko có ai để đi uống bia cùng cả
.. Hàng chục cây số, đơn giản chỉ vì nhớ nhau, nó chỉ không thể khi ta không dám!
truyện mang 1 triết lý hay nhưng cách chuyển tải nội dung hơi củ chuối
Có một tình bạn như vậy ta nên biết trân trọng và phải cảm ơn thượng đế đã dành cho ta những điều thiêng đó. Bởi trong cuộc sông không phải ai cũng được như vậy.
truyện đăng có thật k?.......
Điều giản dị nhưng có đc mấy người biết nhỉ??
Các bạn ơi, mình nhớ các bạn lắm.
Hãy thiết tha tha thiết thiệt nhiều.
Chiều vô tư...
Tình bạn chỉ là những thứ giản dị vậy thôi.
Hành động như vậy mà gọi là ngu ngốc,không hiểu nổi nghĩ sao nữa.
cám ơn câu chuyện của bạn :)