Bản không dấu Nụ cười của người mẹ
(Hoathuytinh.com) Mùa xuân

Khó có thể hình dung được một phụ nữ gầy gò với một chiếc xẻng cùn dưới cái nắng như thiêu lại có thể đào ao nuôi cá được. Câu chuyện kể về niềm tin và tình yêu vô bờ bến của người mẹ dành cho con.

Ngôi làng nơi tôi được cử tới công tác nằm lọt trong một thung lũng vùng trung Zaire. Làng chỉ toàn những túp lều lá lụp xụp, dân chúng già trẻ lớn bé đều đi chân trần. Thế kỷ 20 dường như đã lướt qua và bỏ quên ngôi làng này. Ở đây thay cho diêm quẹt người ta dùng đá và bùi nhùi để lấy lửa.

Nhiệm vụ tôi được giao khi tới đây là giúp người dân tìm cách cải thiện chế độ dinh dưỡng. Người đầu tiên tới gặp tôi là một phụ nữ. Chị ta cao và khẳng khiu như một cây củi. Tuy mới xấp xỉ 30 tuổi nhưng khuôn mặt chị khắc khổ nhăn nheo. Chồng chết, người phụ nữ này đầu tắt mặt tối nuôi ba đứa con. "Cô làm ơn chỉ cho tôi cách nuôi cá. Các con tôi cần có cá ăn, có áo mặc", người phụ nữ khẩn khoản. "Được", tôi đáp "Nhưng trước tiên chị phải đào ao". "Sẽ có ao", người phụ nữ đáp. "Chị làm cách nào để đào ao? Ở đây làm gì có xe xúc", tôi nói. "Tôi dùng thứ này", người đàn bà đáp và chìa cho tôi xem chiếc xẻng cùn.

Đào ao bằng xẻng! Mà lại chỉ có một người làm! Tôi không tin là người phụ nữ này làm được. Bạn cứ tưởng tượng mà xem: đầu tiên, bạn phải nhấn cho xẻng ngập xuống đất cho tới tận cán, sau đó bẩy xẻng đất lên, hất (hoặc bốc, gánh hay bê tùy ý) xẻng đất đó ra xa ít nhất là 10m để đắp lên thành bờ ao. Kiến thức toán học cho tôi biết rằng, để đào được một cái ao cỡ nhỏ bạn sẽ phải thực hiện ít nhất 50.000 xẻng đất đầy vun. Nếu không, bạn sẽ phải còng lưng đào gấp đôi. Con đường thoát khỏi nghèo nàn của một người phụ nữ Phi châu quả chẳng dễ dàng chút nào.

Đối với tôi, mỗi lần ghé qua kiểm tra công việc đào ao của người phụ nữ nàay là một lần tim tôi nhói đau. Dưới trời nắng như đổ lửa, chị ta vẫn miệt mài đào từng xẻng đất. Nhìn bàn chân gầy guộc, đen nhẻm và nứt nẻ của chị đạp chiếc xẻng ngập xuống đất, nhìn bộ váy áo vá chằng vá đụp của chị, nhìn ba đứa con chị ngồi núp nắng dưới mấy tàu lá chuối bị gió quạt tơi tả, tôi cảm thấy mình như có lỗi. Một hôm, cầm lòng không nổi, tôi bảo: "Chị để tôi làm giúp xem sao". "Ồ không, Sara. Công việc này quá nặng đối với cô", người phụ nữ đáp. "Thì chị cứ nghỉ tay một lúc đi", tôi nói. Chị ta nhún vai đưa cho tôi chiếc xẻng.

Tôi bắt đầu đào. Đạp xuống, hất lên. Tốt. Tiếp tục đạp xuống, hất lên. Tôi vừa làm vừa thầm đếm. Dường như công việc không nặng nhọc như tôi tưởng. Vài phút sau, tôi bắt đầu thở dốc, mắt tôi hoa lên trước ánh nắng mặt trời châu Phi. Mồ hôi ướt sũng áo. Ôi giá mà tôi đánh trần được như đám đàn ông thì tôi đã làm từ lâu rồi! "Thôi, cô để tôi làm", người phụ nữ nói. "Không. Chị để tôi". Phải, nếu tôi không ra tay, làm sao nói được dân làng?

Đào chừng 20 phút, chân tay tôi rã rời không chịu nghe lệnh của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn cố, dù ít dù nhiều. Chừng được một tiếng đồng hồ, tôi đành buông xẻng, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc. Người phụ nữ nhặt lấy xẻng tiếp tục đào. Lầm lì không nói lấy một lời, nhưng tôi thấy rõ lòng quyết tâm của chị ta thật đáng nể.

Sáng hôm sau gặp lại, tôi thấy bàn tay người phụ nữ bỗng rộp. "Chị nên nghỉ ít bữa kẻo chị bệnh mất", tôi khuyên. "Không. Tôi phải đào xong cho kịp trước khi mưa xuống. Tôi quen rồi", chị đáp. Cứ thế, ngày qua ngày, tuần nối tiếp tuần, chả mấy chốc đã là nửa năm. Cái ao đã thành hình, một chiều chừng chục mét, chiều kia gấp đôi. Mùa mưa xích đạo tuôn như trút nước. Thay vì phơi nắng, người phụ nữ lại lóp ngóp dưới mưa khơi mương cho nước chảy vào ao.

Tôi đã cùng chị run rẩy thả lứa cá đầu tiên xuống ao. Sáu tháng sau, chúng tôi mừng nhảy chân sáo reo hò như trẻ con bên bờ ao khi mẻ cá đầu tiên cân nặng 97 ký. Buổi trưa hôm đó, bên bếp lửa trong căn lều của mình, chị lặng lẽ ngắm ba đứa con bu lấy mấy con cá nướng. Trên gương mặt đen đủi nhăn nheo nhưng đầy nghị lực của chị, lần đầu tiên từ khi quen nhau tôi thấy thấp thoáng một nụ cười.

Theo Phụ nữ thành phố Hồ Chí Minh
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Sưu tầm bởi trantrunghai ngày 03.07.2010. Có 60702 lượt xem. Đánh giá:
Gởi truyện này Yêu thích Chép về máy Đánh giá: 5 điểm (1 votes)
Cảm nhận
Gởi bởi gish vào ngày 04.07.2010 04:21:25
mot cau chuyen hay ..... voi suc nguoi soi da cung thanh com....... co cong mai sat co ngay thanh kim.......khong co viec gi kho chi so long khong ben....dao nui lap bien quyet chi at lam nen......tat ca cau noi do deu dung voi cau chuyen nay..... kham phuc thiet....nguoi phu nu cua moi thoi dai.....
Gởi bởi cocoduongqua vào ngày 04.07.2010 10:53:38
hic hay, cảm động và có ý nghĩa wa ta!
Gởi bởi thienngan vào ngày 05.07.2010 05:18:32
Trái tim người Mẹ là kiệt tác của Thượng Đế!
Gởi bởi tania vào ngày 07.07.2010 04:10:56
:X
Gởi bởi ongaku vào ngày 07.07.2010 05:26:03
Hix đọc câu chuyện mà cảm thấy nhớ Mẹ và thấy thương Mẹ nhiều hơn. Nhưng ngẫm lại thấy mình chưa làm được bất cứ việc gì cho Mẹ dù là nhỏ nhất. Thật là có lỗi.
Sự chăm chỉ, quyết tâm đã giúp người phụ nữ ấy vượt qua đói khỏ, giúp những đứa con nhỏ có thể tiếp tục một cuộc sống tốt hơn.
Cám ơn bạn về bài viết này.
Gởi bởi beyeu1080 vào ngày 17.07.2010 10:00:39
minh cung nho Me, xa Me, Minh nho me qua. Biet lam sao khi minh lap gia dinh xa nha ca dai duong.
Gởi bởi banglangtimbuon vào ngày 21.07.2010 09:09:08
Thật sự đọc xong câu chuyện này tôi lại nhớ về má (đây là tiếng gọi thân thuộc của anh em tôi) của mình, má là người mà tôi yêu quý nhất vì đơn giản một điều, tôi là người mà má yêu quý nhất. nếu không có má tôi không biết mình có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống hay không. Má tôi không học cao nhưng đối với tôi má là người luôn cho tôi những lời khuyên, những bài học mà tôi không được học trong môi trường sư phạm. tôi vẫn nhớ mỗi lần tuyệt vọng, tận sâu trong lòng tôi vẫn nghẹn ngào: "má của con", và cho đến hôm nay, dù đang ở vị trí nào thì đối với má, tôi vẫn luôn luôn là đứa con bé bỏng và khờ dại như xưa. Con nhớ má lắm.
Gởi bởi kephongsuong vào ngày 24.07.2010 02:18:17
Không có điều gì mang ra so sánh mà chiến thắng với tình yêu của một người mẹ dành cho các con của mình.
Gởi bởi tree_pham vào ngày 27.07.2010 12:52:32
Tình cảm của Mẹ là vô bờ bến!
Gởi bởi tinhcabiengioi vào ngày 28.07.2010 14:20:08
đọc xong bài này tự nhiên tôi thấy xấu hổ cho chính bản thân mình wa! tôi được hạnh phúc khi ở bên mẹ nhưng chưa bao giờ tôi cho mẹ 1 nụ cười thật tươi. mẹ ơi, hãy tha thứ cho con nhe mẹ yêu!
Gởi bởi bau_troi_xanh_123 vào ngày 10.08.2010 08:18:00
HI!Mỗi người là một số phận và một thử thách, chỉ cần làm vì những đứa con thân yêu của mình thì bất cứ người mẹ nào cũng sẵn sảng đánh đồi,nhìn những đứa con của mình được khỏe mạnh hơn ngày hôm qua, tốt hơn cuộc sống hiện tại không có cá ăn...là động lực là niềm tin để người mẹ lảm...
Gởi bởi alpenliebe_pupy vào ngày 13.08.2010 08:17:00
Doc xong truyen nay minh thay xuc dög vo cung.tinh cam me danh cho con that la lon lao khong gi co the so sanh bang.doc truyen minh cam thay thuong va kinh trong nhung nguoi me da het long vi con cua minh da hi sinh ca cuoc doi de con duoc hanh phuc.
Gởi bởi hoatrinhnu02h vào ngày 11.11.2010 06:34:48
MẸ LÀ TẤT CẢ MẸ ƠI!
Gởi bởi chimsebanmaj vào ngày 17.08.2012 13:43:18
tinh yêu của mẹ luôn cao cả và vĩnh hằng........................................................!!!
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Sự kiện
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





User Online
124 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 124 khách