Nhật ký
Vỗn dĩ, em k thích sự im lặng thế nhưng hôm nay, em lại chọn sự im lặng, ngoan hiền với tất cả mọi thứ xung quanh, kể cả anh. Em lười cười, lười nói, em muốn trốn một góc trong thế giới của mình, an yên như mây trời vậy đó. Lặng lẽ, lặng lẽ trôi. Buồn hay vui, em cũng chỉ muốn mình hãy cười một cái rồi lại cần mẫn bước tiếp, bước rồi bước, từng bước ...
Một ngày vắng bạn! Ừ, t k quá buồn, k tủi thân, k mệt mỏi. Tớ như một đứa trẻ, ăn, ngủ, học rồi lại chơi. Bạn bận rộn, tớ cũng bận rộn. Chợt, tớ nhận ra rằng, dường như không cần tớ, bạn vẫn sống, vẫn vui vẻ làm việc. Chúng ta đến với nhau,làm bạn, là ng yêu, là ng để tựa vào khi ta mệt chứ k phải để bao đồng hay giữ chặt nhau như thế. ...
Ngày mệt! Muốn buông bỏ chính mình, k phải anh! Muốn mắng chính mình, k phải anh! Cảm giác bất lực, với chính mình, k phải anh! Muốn im lặng. Muốn mặc kệ mọi thứ đang vắt nhiều lên vai. K muốn chạy! Muốn bỏ hết mà nghỉ ngơi, mà lười biếng trốn khỏi thế giới này một thời gian, có được k?
Mệt ha! T làm bạn mệt, t biết điều đó nhưng t cũng đâu muốn vậy! Ừ t biết t sai... Muốn trốn chạy khỏi bạn, xa và xa...
Thực sự không muốn để bạn lại một mình, sợ bạn lủi thủi, sợ bạn buồn nhưng nếu không như vậy thì không biết tớ sẽ còn để bạn một mình tới bao giờ! Ôm lấy bạn mà nước mắt tớ lăn dài. Biết rằng, bạn đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành rồi nhưng nhìn bạn, nước mắt tớ cứ ứa ra. Chỉ muốn ôm chặt lấy bạn, chỉ muốn giữ lấy bạn đừng ngã giữa đủ thứ trên đời, chỉ ...
- này này này! Ăn cái gì thế! - anh gọi oang oang trước cửa hàng khi em giơ tay, lấy gói mực ăn liền! Theo phản xạ, em rụt tay lại nhưng vẫn ương bướng cãi chỉ vì lâu lắm rồi không được ăn! Anh đáp lại bằng cái nhăn mặt và lắc đầu nguầy nguậy! Em phụng phịu nhưng trong lòng vui, thực sự rất vui! Đơn giản, anh là ng kìm hãm được con ngựa bất kham ...
22 tuổi và một suy nghĩ : lấy chồng! Có người nói, đừng cưới, sẽ rất mệt đấy! Thiên hạ kêu gào, chồng con là cái nợ đời! Nhưng thực sự, trong thâm tâm là muốn ổn định và yêu sự ổn định của hai tiếng gia đình. Any đủ nhiều, đủ trưởng thành để quyết định. Mọi thứ, giờ chỉ còn là ra trường, đủ điều kiện là cưới. Điều kiện cho phép của bản thân và của cả ...
Tôi từng nghĩ, yêu là thứ gì đó xa xỉ và chỉ có trong phim, yêu là điều gì đó thực sự rất khó giữ và yêu là điều khó tin. Nhưng vậy đấy, anh đến. Dù đến h chúng tôi vẫn cứ bắt lỗi nhau rằng ngày xưa ai lừa ai trước, ngày xưa làm hàng trước mặt nhau ra sao...thì trong tim chúng tôi vẫn đủ hiểu, chúng tôi yêu nhau, vậy là đủ. Tôi thường trách anh ...
«« « 1 2 » »»



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
120 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 120 khách