Thành viên
ngoctuyen1521988
Họ tên
ngọc tuyên nguyễn
Ngày đăng ký
28.04.2011
Ngày sinh
15.02.1988
Giới tính
Nữ
Yahoo
YM: leveret_thocon leveret_thocon
Hoạt động của ngoctuyen1521988
  • @ngoctuyen1521988: Chiều cuối tuần.

    Cô ngồi lặng lẽ bên bàn, đôi mắt trống rỗng nhìn màn hình máy tính vô cảm, lạnh lùng. Nick anh vẫn không bật sáng dù đã hẹn với cô lên mạng trò chuyện, để cô được nhìn thấy anh cho nguôi ngoai nỗi nhớ. Nhẫn nại ... ngày 02.02.2012 09:58am
  • @ngoctuyen1521988: Nhật ký ngày 25/07/2011
    Ngọc tuyên: Em thấy mình không bình thường, đầu óc như trên mây! Cái gì tác động?
    Cái giá này có đắt ko?
    Chuyện thần tiên nếu có thật thì chuyện ma quỷ cũng xảy ra như thường!
    Có lúc nào em ko thức dậy ... ngày 25.07.2011 10:08am
  • @ngoctuyen1521988: Bé ánh 20: 06 : 58) 24 - 07 - 2011:
    vj em bit anh cua e dat tc vao ai. Nen e ko mun ai bi kho vj a3 nua. Va hjeu lam anh la ng dao hoa nua hj
    Bé ánh (11:08:07) 25 - 07 - 2011:
    ngày 25.07.2011 09:37am
  • @thuongphuc: viết có dấu đi cho người ta dễ đọc nà! Tin tớ đi, có dấu sẽ đáng yêu hơn! ngày 18.07.2011 09:26am
  • @ngoctuyen1521988: Em có thêm một nỗi lo! Có một người khác! Đang buồn! Có phải em cướp đi một tình cảm của người ta không?
    Em sợ bị người ta giày vò! ngày 18.07.2011 09:21am
  • @ngoctuyen1521988: "Bây giờ mà vẫn bình thường tức là không bình thường! " Lợn nó nói đúng, Không bình thường thật.
    Cảm xúc thường không giống nhau qua các thời kỳ, nhưng nó có 1 điểm chung!
    08. 07. 2011 ngày 08.07.2011 08:08am
  • @ngoctuyen1521988: Yêu anh, em học được cách yêu thương người khác!
    Yêu anh, em thấy mình trở nên ngoan ngoãn gấp mấy lần so với trước kia!
    Yêu anh, em biết anh cũng yêu em!
    Yêu anh, em chỉ ước hai ta sớm một nhà!
    (Gởi tình yêu của ta - Cướp ... ngày 28.06.2011 09:28am
Ước nguyện
Bài hát yêu thích
  • Chưa có bài hát yêu thích
Truyện yêu thích
  • Chưa có truyện yêu thích
Truyện đã đăng
  • Chưa đăng truyện nào
Nhật ký
Anh mang đến cho nó biết bao niềm vui, nó được yêu, được sống trong những giây phút hạnh phúc như bao người con gái đang yêu khác. Nó không biết mình giống họ hoàn toàn khi yêu, niềm đau nó nhận nơi anh còn gấp nhiều lần hơn cả ...
Lưu bút
Do mainhovengoctuyen gởi ngày 02.02 10:59am
lam wen nha ban
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 02.02 09:58am
Chiều cuối tuần.

Cô ngồi lặng lẽ bên bàn, đôi mắt trống rỗng nhìn màn hình máy tính vô cảm, lạnh lùng. Nick anh vẫn không bật sáng dù đã hẹn với cô lên mạng trò chuyện, để cô được nhìn thấy anh cho nguôi ngoai nỗi nhớ. Nhẫn nại và tin tưởng, cô đợi từ anh một lời chào, hoặc nếu anh bận thì có thể là một tin nhắn báo rằng anh không đúng hẹn với cô được.

Khu tập thể sáng ánh điện, tiếng trẻ con nhà hàng xóm đùa giỡn kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man. Cô tự an ủi mình: “Chắc anh đang bận làm tiểu luận, hoặc đang ngập trong những chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện sắp tới”. Vẫn dịu dàng như vậy, vẫn lặng lẽ chờ đợi như vậy, cô không giận hờn, không trách móc dù anh có sai hẹn bao nhiêu lần, có làm cô thất vọng bao nhiêu lần đi nữa. Chẳng có một lời xin lỗi nào cô được nghe từ anh sau những lần ấy. Có lúc, cô tự giận mình sao lại quá yêu anh, sao lại quá chiều chuộng anh, chỉ cần anh tỏ ý không hài lòng, cô sẵn sàng thay đổi cả thói quen và sở thích của mình vì anh. Cô trách mình đã vội tin những lời yêu thương ngọt ngào mà chưa kịp hiểu rằng nó là thật lòng hay chỉ là một phần trong hàng ngàn lời yêu thương anh dành cho nhiều cô gái khác nữa…

Khi những nồng nàn phút ban đầu không còn, người ta trở nên thờ ơ, lạnh lùng với người mình yêu. Có lẽ giờ này anh cũng chẳng còn góc nào trong trái tim dành chỗ cho cô nữa. Một ngày, cô đau đớn nhận ra rằng cô chỉ là mục tiêu cần hạ gục để thỏa mãn tính hiếu kỳ và thử khả năng chinh phục của gã trai chỉ xem tình yêu là một trò đùa không hơn kém, dù giữa cô và họ đã có tình bạn thời thơ ấu trong sáng. Anh bảo muốn chia tay. Trái tim cô rỉ máu. Cô tưởng mình sẽ kiệt sức vì cứ phải cố gắng gồng mình lên chờ đợi từ anh những yêu thương, vì cứ lặng lẽ chạy theo những ý muốn của anh, ngoan ngoãn chịu đựng những vô lý của anh và chung thủy với anh vô điều kiện, lắc đầu trước mọi lời mời ăn sáng, uống cà phê của những chàng trai khác.

Cô đã có lúc muốn từ bỏ tình yêu mà chỉ mình cô giữ gìn, trân trọng ấy. Cô như cây xương rồng anh trồng trong chậu, chỉ thỉnh thoảng sực nhớ ra mới tưới cho ít nước và rồi lại lãng quên dù nó có nở hoa rực rỡ. Anh đã quen với việc nhận được từ cô yêu thương, lo lắng, chăm sóc mà quên mất rằng khi yêu thương chỉ cho đi không nhận về thì nó cũng sẽn tan biến như bong bóng xà phòng….Vậy mà, sự thật lại khiến vết thương cũ của cô chưa kịp lành miệng thì đã bị tổn thương thêm lần nữa. Chán nản và mất lòng tin, cô gọi điện cho người bạn thân từ ngày còn học tiểu học. Cô khóc như một đứa trẻ, mặc cho người bạn sốt ruột, xót xa, an ủi cô bằng đủ mọi cách:

- Tớ hiểu mà! Hãy coi việc chia tay cậu ta là một may mắn với ấy. Những cô gái yêu cậu ta, chẳng ai được hạnh phúc cả. Vì trong cậu ta không có trái tim dành cho những người biết yêu thương đâu, chỉ có chỗ cho những tham vọng, cho sự tự mãn và mãi mãi cậu ta chỉ là chú bé nhiều tuổi thôi.



Cô đã có lúc muốn từ bỏ tình yêu mà chỉ mình cô giữ gìn, trân trọng ấy (Ảnh minh họa)

- Nhưng giữa chúng tớ đã từng là bạn từ hồi nhỏ. Lẽ nào…Hay là vì tớ đã làm điều gì có lỗi với anh ấy?

- Vậy tớ không phải bạn của ấy từ thời mẫu giáo sao? 12 năm rồi, Dung à! Ấy có biết 12 năm qua cậu ta đã thay đổi thế nào không? Ấy ở xa mà…. Tớ làm việc cùng cơ quan với cô bé mà cậu ta vừa chia tay sau 3 năm quen nhau đấy. Lí do đơn giản. Cô bé đó không hợp với cậu ta.

- Sao anh ấy bảo…?

- Là vì cậu ta muốn chinh phục ấy, chỉ qua điện thoại mà khiến bạn tôi khổ sở thế này thì cậu ta quả là giỏi đấy. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy coi như đây chỉ là cơn say nắng thôi, ấy sẽ lại yêu thương, và cậu ta sẽ sớm đi ra khỏi cuộc sống của ấy thôi..

Sẽ lại yêu thương? Cô có làm được không nhỉ? Liệu cô có làm được không khi những mơ ước anh gieo vào lòng cô đã lớn lên từng ngày, giờ bỗng dưng phải bỏ đi tất cả, cô có đủ sức?

Màn hình điện thoại bật sáng. Tin nhắn của anh. Cô hồi hộp đọc từng dòng chữ. “Anh trêu em đó. Đâu dễ chia tay vậy chứ. Em ngốc quá!”

“Tại sao?”

“Anh muốn thử tình cảm của em. Thôi, ngủ đi, mai anh phải đi học sớm.”

Anh tắt điện thoại. Cô không thể hỏi anh được vì sao như thế. Đầu óc cô trở nên mù mịt, cứ mãi băn khoăn với câu hỏi: “Tại sao” không người giải đáp.

Sáng chủ nhật, trời mưa suốt từ đêm qua không ngớt. Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Là cậu em họ ở quê.

- Ừ, chị nghe.

- Chị ơi! Hôm trước anh Vinh xin số điện thoại chị. Cũng lâu rồi, nhưng em quên chưa nói với chị. Em không nói với chị trước mà đã cho số, không sao chứ ạ?

- Ừ, có gì đâu. Bạn bè lâu lắm không gặp, giờ liên lạc lại càng hay chứ sao?

- Anh Vinh có mời chị về dự đám cưới không?

- Cưới á?

- Vậy thì đúng là họ chia tay rồi. Chị đó có vẻ khổ sở lắm. Tội nghiệp. Hết lòng vì anh ấy suốt 3 năm đấy.

Cô lờ mờ hiểu ra điều gì đó trong những câu chuyện mà anh đã kể với cô. Anh bảo rằng anh chưa hề yêu ai, rằng cô là mối tình đầu của anh, rằng anh từ bỏ mọi cơ hội thăng tiến chỉ đơn giản vì anh không yêu cô gái kia. Cô nên tin vào lời anh nói hay tin vào những câu chuyện cô vô tình biết được về anh?

Những cuộc điện thoại, những tin nhắn yêu thương của anh thưa dần. Anh bảo anh bận. Thỉnh thoảng, anh gọi cho cô chỉ để kể về những cô gái Hà thành đang vây quanh anh, họ thích anh vì anh đẹp trai, vì anh ga-lăng, vì anh biết cách nói chuyện và chiều chuộng phụ nữ. Hình như anh không hề quan tâm đến cảm giác của cô lúc đó..



Những cuộc điện thoại, những tin nhắn yêu thương của anh thưa dần. (Ảnh minh họa)

Áp lực công việc, những mối quan hệ, sự thờ ơ của anh làm cô cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức và chán nản. Phải làm gì đó để kết thúc tình trạng tồi tệ này. Cô sẽ phải từ bỏ một trong những lí do làm cô bế tắc và chán nản. Cô cầm điện thoại, định gọi cho anh sau khi đã quyết định. Bỗng điện thoại reo, anh gọi.

- Sao mấy ngày nay em không gọi cho anh?

- Em bận quá. Em phải làm kịch bản và tập cho học sinh để chuẩn bị diễn nữa.

- Em không nhớ anh à?

-Theo anh thì em có nhớ không? – Cô hờ hững hỏi ngược lại. Chẳng giống cô mọi ngày chút nào. Cô tự nhận thấy trong mình có điều gì đó đã khác. Tự thấy mình can đảm. Cô không sợ anh giận từ lúc nào thế nhỉ? Cô không còn là con mèo con ngoan ngoãn chỉ biết nghe lời và im lặng chiều theo mọi yêu cầu, mọi mong muốn của anh từ lúc nào thế nhỉ? Không biết.

- Em làm sao thế? – Anh tỏ ra ngạc nhiên.

- Em khỏe. Anh này! Em đã có lần nói với anh rằng, đến một lúc nào đó, khi em không đủ sức để giữ anh ở bên cạnh nữa, em sẽ buông tay. Anh còn nhớ không?

- Em lại thế rồi. Em sẽ không bao giờ buông tay anh được đâu, anh là mẫu người mà các cô gái mơ ước có được mà. Con gái Hà Nội thích anh lắm đấy, nhưng họ không dám yêu vì sợ không giữ được anh. Đẹp trai, tài giỏi, lại biết chiều chuộng, em tìm đâu ra người như anh chứ? À, hôm qua có cô bé ở Hà Tây hỏi anh có đồng ý về nhà cô ấy ra mắt không? Em thấy không, anh đi đâu cũng được phụ nữ thích cả

- Nhưng anh có nghĩ là em khác họ không?

- Đừng có ngốc thế chứ, nếu buông tay anh, em sẽ khóc cạn nước mắt đấy. Em sẽ không xa anh được đâu. Thôi nhé. Anh đi dạo đây.

Anh tắt máy. Cô thả điện thoại xuống giường. Không khóc, không buồn, không ghen, không giận hờn. Cô mở máy tính, làm nốt công việc còn dở dang. Cô đã quá quen với cách đối xử đó của anh. Nhiều lần, tủi thân, cô nghĩ mình giống như một đồ dùng anh không muốn dùng đến nữa, những cũng chẳng muốn bỏ đi. Anh giữ cô lại ở bên cạnh làm gì trong khi mối quan tâm của anh chỉ dành cho các cô gái chân dài mà anh gặp hàng ngày? Không thể hiểu nổi. Anh đã dần vắng mặt trong những giấc mơ, trong những suy nghĩ của cô.



Nhiều lần, tủi thân, cô nghĩ mình giống như một đồ dùng anh không muốn dùng đến nữa (Ảnh minh họa)

Công việc bận rộn cuốn cô theo, những cuộc gặp gỡ với đồng nghiệp, bạn bè giúp cô tự tin hơn, nhận ra giá trị của bản thân mình nhiều hơn. Có lẽ, bây giờ, nếu gặp anh, cô sẽ không cảm thấy kém cỏi trước anh, không im lặng ngoan ngoãn để anh bắt bẻ này nọ như chỉ cách đây vài tuần nữa. Dường như, cô đã trở lại là chính cô – ngày chưa yêu anh.

Một tuần, hai tuần, cô chỉ liên lạc với anh như với một người bạn bình thường, chỉ hỏi thăm sức khỏe và vài câu chuyện bâng quơ. Anh không nhận ra sự thay đổi trong tình cảm của cô, hay anh vẫn tự tin rằng suốt cuộc đời này, cô không thể yêu ai ngoài anh, dù anh có để cô chờ đợi bao lâu, cô vẫn sẽ chấp nhận không một lời than trách hay giận hờn? Anh tin vào điều đó vì bao nhiêu lần hai người giận nhau, cô luôn là người xuống nước, năn nỉ anh, xin lỗi anh, dù lỗi ấy chẳng phải do cô….

Tâm trạng cô dạo này có vẻ tốt lên, cô nói chuyện với người bạn thân, bảo rằng cô sẽ chủ động kết thúc mối quan hệ đầy bế tắc và tẻ nhạt mà cô đã cố gìn giữ lâu nay.

“Anh à! Em sẽ không làm mất thời gian của anh nữa đâu. Anh hãy sống vui nha. Em sẽ buông tay!”

Tin nhắn gửi đi thành công. Anh không trả lời, anh vẫn vậy. Có lẽ anh đang yên tâm rằng chỉ chưa đầy một buổi, cô sẽ lại nhắn tin xin lỗi, và rồi mọi chuyện lại ổn, chắc là cô đang giận hờn vu vơ thôi. Nhưng lần này có vẻ không như anh nghĩ. Anh bỗng bồn chồn. Anh gọi điện, cô đáp buồn bã. Vậy là kết thúc thật sao? Anh chưa bao giờ chuẩn bị cho chuyện này. Anh cố gắng hàn gắn lại những rạn nứt, cố gắng níu kéo bằng những lời mà cô đã hứa. Vô ích.

Cô không còn đủ sức để chờ đợi những gì không thuộc về mình nữa. Cô không thể gồng mình lên để hợp với cách sống của anh nữa. Trước anh, cô chỉ là cô bé quê mùa, ngốc nghếch, giống món đồ chơi bị anh xoay ngang xoay dọc để thử sức bền, không hề sợ món đồ vỡ vụn bất kì lúc nào. Chưa cô gái nào đủ sức từ bỏ anh như vậy. Nhưng cô khác họ. Vì cô không hàng ngày được đi dạo cùng anh, không hàng ngày nhận những cử chỉ quan tâm của anh dù đó là tự nhiên hay cố tình. Và với cô, sức hấp dẫn từ vẻ bề ngoài của anh cũng không còn quan trọng nữa, cái cô cần là một trái tim chân thành. Chỉ vậy thôi.

Một ngày cuối tuần như bao ngày cuối tuần khác. Cô mở máy tính, lang thang trên mạng, vô tình gặp cậu bạn hồi cấp 3 cũng đang mở yahoo. Nhiều ngày trôi đi. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện sưu tầm được, lan man từ chuyện này sang chuyện khác, nhận từ nhau những niềm vui, truyền cho nhau cảm giác thoải mái và thú vị. Cậu ấy đang làm bên Lào. Tết về sẽ gặp. Năm nào cũng vậy. Nhưng tại sao đến giờ cô mới nhận ra người bạn ấy có nụ cười rất tươi và trái tim nhiệt thành với cuộc sống nhỉ? Những câu chuyện của cậu ấy cho cô nụ cười, dù đó là lúc cô đang một mình, cho cô biết bản thân cô đáng được trân trọng và có nhiều ưu điểm như thế nào. Cô có thể thoải mái nói hết suy nghĩ của mình mà không sợ cậu ấy cười rằng đó là điều ngốc nghếch, cô có thể diện bất kỳ chiếc áo nào cô cảm thấy hợp với mình mà không sợ bị chê rằng nó không sành điệu…..



Anh cố gắng hàn gắn lại những rạn nứt, cố gắng níu kéo bằng những lời mà cô đã hứa (Ảnh minh họa)

Sáng cuối năm. Tin nhắn trong điện thoại gửi từ số quen thuộc. Của anh.

“ Anh xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội, được không em? Bà xã à, anh yêu em, nhiều lắm, em biết không? Anh sẽ bay về với em, ngay hôm nay.”

“ Chỉ trái tim không chân thật có lỗi thôi anh ạ! Con đường đầy gai góc em đã đi qua rồi, em không muốn trở lại đó để mang thêm một vết thương nào lên trái tim mình nữa. Anh hãy sống hạnh phúc nhé. Rồi anh sẽ hết yêu em thôi.”

Cô mặc thêm áo khoác, quàng khăn kín cổ, cô dắt xe, ra phố. Đường hơi xa, nhưng cô muốn đi. Phải đi sớm mới kịp. Cô không muốn để cậu ấy đợi. Cô mỉm cười một mình. Trời sắp đến Tết, lạnh nhưng không u ám như mùa hè vừa qua, ít ra cũng là cô cảm thấy như vậy. Cô muốn nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu ấy.

- Dung nghe nè!

- Khoảng 7h Thành về đến bến xe, nhưng không cần vội đâu. Đi sớm, sương mù nhiều, lạnh và nguy hiểm lắm. Dung cứ từ từ đi nhé. Nhớ mặc thêm áo khoác nhé. Đừng ăn gì nha, Thành sẽ đãi Dung phở Hà Nội của Gia Lai. Đi chậm thôi nghen, Thành đợi được.

Có cảm giác gì đó, lạ lắm, nó len nhẹ vào lòng cô, mơn man, ngọt ngào. Cô cười. Và có lẽ, trên chuyến xe từ Lào về Việt Nam sáng nay, có một chàng trai chân thành cũng đang mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến cô…
(Theo Blog Radio)
Do tencuop_dethuong gởi ngày 18.08 06:16am
Anh cướp có tội với e quá, làm e fai buồn những chuyện trần gian như thế! Mai mốt a sẽ bù đắp cho e thật nhiều...
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 25.07 10:08am
Nhật ký ngày 25/07/2011
Ngọc tuyên: Em thấy mình không bình thường, đầu óc như trên mây! Cái gì tác động?
Cái giá này có đắt ko?
Chuyện thần tiên nếu có thật thì chuyện ma quỷ cũng xảy ra như thường!
Có lúc nào em ko thức dậy nữa chỉ vì những chuyện quá trần gian thế này! Em cố gắng không sợ, nhưng thật ra em vẫn không thể !
Cô bé tàn nhẫn quá hay tại em không sống vị tha, cao hơn người trần?
Để cô bé hài lòng có lẽ anh sẽ là người đau buồn ?
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 25.07 09:37am
Bé ánh 20: 06 : 58) 24 - 07 - 2011:
vj em bit anh cua e dat tc vao ai. Nen e ko mun ai bi kho vj a3 nua. Va hjeu lam anh la ng dao hoa nua hj
Bé ánh (11:08:07) 25 - 07 - 2011:
Neu nhung loi em noi lam chj bun thj e xl nha. Nhung e ko noi j sai dau. MO PHAT

Ngọc tuyên( 11:19:17) 25 - 07 - 2011:
Cám ơn em nhiều lắm! Chị không giận đâu, nếu đó là sự thật! Em giống như đang kể tiểu thuyết cho chị nghe vậy! Có lẽ cuộc sống của chị sẽ bớt nhàm chán vì nhờ có em!

Bé ánh ( 11:22:49) 25 - 07 - 2011
Hjhj neu xem la tieu thuyet thj ko co that hen chj. Tin em hay ko la do chj. Em men chj that

Bé ánh ( 13:03:01) 25 - 07 -2011:
Bah ngon wa. Cua chj ha?

Ngọc tuyên (13:06:04) 25 - 07 - 2011:
Um ! Vậy là nhận được rồi phải không em? Bánh ít quê chị đó! Tại chị không qua được nên chị gởi! Chúc mọi người ngon miệng! Hihi

Bé ánh (13:08:59) 25 - 07 - 2011:
Da rat ngon, nhug ton cong nhjeu qua chj ak. Khj nao wa thj dem cug dc. Lam vay gd e thay ki lam. Nhug du sao cug thank chj nha

Ngọc tuyên (13:15:24) 25 - 07 - 2011
Cái bánh tuy nhỏ xíu, nhưng nó có thể mang theo tình cảm của chị gởi đến mọi người! Mọi người vui vẻ đón nhận là một niềm hạnh phúc dành cho chị rồi! Chị còn chưa mang trà sữa qua cho em nữa!

Bé ánh (13:18:52) 25 - 07 - 2011:
Hjhj. Thoi e tu mua uog dc ma. Chj dug la dan kinh doah. Nc luu loat wa kham phuc that. Nhug dug use voi a3 e la dc hjhj

Ngọc tuyên ( 13:20:38) 25 - 07 - 2011
Em gái của chị, em đừng lo lắng! Chị là người tốt đó! hehe!

Bé ánh (13:26:07) 25 - 07 - 2011:
E bit ma. E thay men va thuog chj nhu bao ng khac. So a3 Tu roi thu thach,cam do ko vug tam nua. Uog cong Su Phu, Su Mau day do. E cug the. Dua vay thoi e cug lo Tu hjhj

Ngọc tuyên ( 13:32:11) 25 - 07 - 2011
Chị hiểu tâm trạng của em! Vững tâm đi em, chị không làm gì ảnh hưởng tới mọi người đâu! Chúc em buổi chiều vui vẻ! Chị làm việc đây nha bé! bibi !

Bé ánh (13:41:03) 25 - 07 - 2011:
Em tin chj chu. Nhug mog chj dug bn. Ko phai e ma tat ca moi ng ai cug mog 2 a em lo Tu. Chj se tim dc ng that su iu chj va mag lai hp cho chj
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 18.07 09:21am
Em có thêm một nỗi lo! Có một người khác! Đang buồn! Có phải em cướp đi một tình cảm của người ta không?
Em sợ bị người ta giày vò!
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 08.07 08:08am
"Bây giờ mà vẫn bình thường tức là không bình thường! " Lợn nó nói đúng, Không bình thường thật.
Cảm xúc thường không giống nhau qua các thời kỳ, nhưng nó có 1 điểm chung!
08. 07. 2011
Do ngoctuyen1521988 gởi ngày 28.06 09:28am
Yêu anh, em học được cách yêu thương người khác!
Yêu anh, em thấy mình trở nên ngoan ngoãn gấp mấy lần so với trước kia!
Yêu anh, em biết anh cũng yêu em!
Yêu anh, em chỉ ước hai ta sớm một nhà!
(Gởi tình yêu của ta - Cướp dễ thương )
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
471 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 471 khách