Lưu bút
Chuyện tình bông Hoa Dại
***
Tại một thung lũng nhỏ,
Nơi bát ngát màu xanh
Lặng lẽ và yên bình
Cỏ cây đùa cùng gió.
Tại một mỏm đá nhỏ,
Ở lưng chừng núi kia
Có một bông Hoa Dại
Vui vẻ và hồn nhiên.
Như định mệnh sắp đặt,
Bướm kia bay về đây,
Tại thung lũng bình yên
Để Hoa kia gặp bướm.
Lần đầu Bướm gặp Hoa
Mà như quen từ trước
Hoa cùng chung cảm nhận
Thung lũng chợt vui hơn.
Ngày ngày Bướm cùng Hoa
Vui đùa trong nắng sớm
Cơn gió khẽ thổi nhẹ
Khiến cánh hoa rungrinh.
Một ngày kia Bướm đi
Để mình Hoa ở đó
Vẫn mỏm đá sờn bạc
Hoa hỏi Bướm đi đâu?
Chờ đợi trong đêm thâu
Cả những hôm nắng sớm
Mưa dầm sao buốt lạnh
Hoa mong Bướm về đây.
Thấm thoắt đã ba thu
Một ngày Bướm trở lại
Hoa vui mừng rạng rỡ
Hỏi: Bướm đã đi đâu?
Bướm trầm ngâm hồi lâu,
Vui mừng kể Hoa biết:
Bướm ngao du khắp nơi
Gặp bao nhiêu chuyệnlạ
Bướm kể cho Hoa nghe
Về những vùng đất mới:
Nơi tuyết phủ trắng xóa,
Nơi xa mạc mênh mông…
Rồi các loại hoa cỏ
Mỗi loại một sắc hương:
Hoa Hồng là đẹp nhất,
Trông tuyệt đẹp trầngian.
Rồi cả hoa Oải Hương,
Tỏa hương xa bát ngát.
Cánh đồng hoa Li-la,
Mênh mông một màu tím.
Tuyệt vời màu hoa Huệ
Trắng tinh khiết ngây thơ,
Hoa Hòe đỏ rực rỡ,
Hoa Cúc màu vàng tươi...
Hoa kia trầm trồkhen,
Sao nhiều hoa đẹp, lạ!
Bỗng bâng khuâng suynghĩ:
Mình thật xấu xí ghê.
Nếu ngày kia bướm chê
Chắc mình không sốngnổi
Hoa ngẩn ngơ cất hỏi:
Bao giờ Bướm xa Hoa?
Bướm ngạc nhiên sửngsốt
Cất tiếng nói không đi
Bướm sẽ ở lại đây
Cùng Hoa vui chơi mãi.
Hoa vui mừng khôn siết,
Tươi cười kể Bướmnghe:
“Hoa nguyện chờ đợi mãi,
Nếu ngày kia Bướm đi!”
Một ngày kia thức giấc,
Ánh nắng sớm dịu êm,
Nhưng Hoa không vui được
Bướm kia đã đi đâu?
Hoa bồn chồn mong ngóng
Mắt mông lung phươngxa,
Tự dặn long an ủi:
Bướm mải chơi thôi mà.
Hết sang lại đêm thâu,
Hết xuân đến đông giá
Hoa vẫn đợi ở đó,
Dưới mỏm đá sờn xanh.
Hoa vẫn nuôi hi vọng :
Một ngày kia bướm về,
Và lại như trước đó
Hoa cùng bướm vui đùa.
Bỗng trời nổi tính ác,
Sấm chớp nổ rền vang
Mây đen lũ lượt đến,
Trút giận xuống nhângian.
Cả thung lũng khiếp sợ,
Nhưng Hoa vẫn mônglung,
Vẫn mong Bướm trở lại
Bên cạnh mỏm đá sờn.
Rồi cơn mưa qua đi,
Thung lũng lại yênbình,
Mọi vật lại như trước,
Chỉ một điểu đổithay.
Mỏm đá vẫn nằm đó,
Nhưng Hoa giờ nơi đâu?
Chỉ thấy hòn đá nhỏ,
Bên trên cánh hoa sầu!
Hoa vẫn chờ vẫn đợi
Nhưng trời chẳng thươnghoa
Trong cơn mưa gió lớn
Đã dập nát cánh hoa!
Cả thung lũng buồnthiu
VÌ thiếu bông hoa nhỏ
Bông hoa dại khờ quá
Đợi chờ trong bão giông!
Bướm kia giờ phươngnao?
Có biết Hoa mong nhớ
Hay Bướm vui thú mới,
Quên mất Hoa đợi chờ?
Hoa kia thật si tình
Cũng thật ngốc làmsao,
Bướm kia thích cỏ lạ,
Vui chơi rồi bay xa.
Em ơi hãy như Hoa,
Đừng trăng hoa như Bướm.
Với anh, em tất cả,
Anh chỉ yêu mình em.
Phận anh như Hoa Dại,
Đợi em trong bão giông.
Còn em thì vui thú,
Đắm say trong giấc hồng.
Dù em ở nơi đâu?
Anh vẫn chờ vẫn đợi.
Nơi đây, miền quê khó
Chúng mình cùng lớn lên.
Giàu sang đừng quênkhó,
Thủa hàn vi có nhau,
Đừng như loài Ong Bướm
Chỉ vui chơi qua đường.
Miền quê anh vẫn đợi,
Mong em sớm quay về,
Núi xanh vẫn sừng sững,
Sắc son một câu thề.
Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.
Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.
Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió bay
Ở mỗi cuộc hành trình, con đường của ta luôn cắt phải một con đường nào khác, có người dừng lại để trao cho nhau chút ít cảm xúc, có người lại trao cho nhau vài nụ cười hay thậm chí là vài giọt nước mắt… để rồi trái tim ta sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn như lúc cất bước nữa.
Họ là những con người đã đi qua ta, có người thậm chí còn là một điều gì đó với ta, nhưng rồi vì điều này hay điều khác, ta và họ, phải đi những con đường khác nhau, tách ra giữa lưng chừng những khoảng vỡ, do vô tình, hoặc do hữu duyên nhưng đã thôi không còn phận…
Có thể, vì ta gặp người thích hợp trong một thời điểm không thích hợp nên đem lại nuối tiếc…
Có thể, vì chỉ đơn giản vai trò của họ đã kết thúc đối với cuộc sống của ta, và số phận buộc họ phải ra đi…
Có thể, vì một chút sơ ý, họ bước chệch khỏi con đường đang đi, và rẽ sang một hướng nào khác mà chẳng hay, đến khi ngoảnh lại, thì đã không còn bên nhau nữa rồi…
Một vài người ra đi, và lưu lại cho ta một điều gì đó, có người lưu cho ta một ánh mắt mà có lẽ sẽ không bao giờ quên được sự buồn bã trong đó, có người lưu cho ta những câu nói sẽ ghim vào ta cho đến mãi sau này, có người bỏ lại cho ta những khoảnh khắc để khi ta có trót rơi vào một chốc cô đơn nào đó sẽ lấy ra mà ngắm nghía, mà biết thôi hối hả, thôi bộn bề.
Có người bảo, nỗi đau vốn rất rẻ, thế cho nên ta bước qua nhau nhưng vẫn dễ dàng cho nhau đấy thôi…
Thi thoảng, có một ai đó đi vào cuộc đời ta và đề nghị hãy cho họ bước chung trên một con đường, và dù rằng ta biết sẽ có những phút giây sau này vẫn phải tiếp tục một mình sải bước, nhưng biết làm sao, niềm tin sinh ra là để cho đi, và kể cả khi con đường ta bước buộc phải xẻ ra làm hai và tất cả sức mạnh của ta cũng bị mang đi, niềm tin… vẫn phải trao cho một ai đó vào một lúc nào đó, cho đến khi ta trao cho đúng người cần được trao.
Những người đã ra đi, để lại những khoảng trống trong ta, để ta lại tìm một ai khác rồi điền vào, có những ô nhỏ, dễ dàng góp nhặt và lấp đầy, có những chỗ trống lại thênh thang, đến nỗi phải lấy tháng năm rồi cho vào đấy…
… để rồi, có những cuộc chờ đợi chẳng bao giờ nguôi!