Bố ơi...con xin lỗi !!!
Đã hơn 1 tháng tôi không gọi điện về nhà vì công việc bận rộn quá. Tối hôm qua, rảnh rang 1 chút, tôi với tay cầm điện thoại gọi về nhà.
Alô !
Ừ, sao thế em, vẫn khỏe chứ ?
Vâng, em vẫn khỏe anh ạ. Chị và cháu thế nào rồi anh ???
Ừ, thằng nhỏ càng lớn càng nghịch. Chạy nhảy như ngựa ấy. Chị chú thì vẫn vậy thôi, đi làm công ty may. Nói chung là đều ổn cả. À mà chú sắp cho anh ăn kẹo mừng chưa..???
Vẫn luôn là như vậy, anh luôn trả lời tôi bằng 1 giọng trầm ấm có pha chút hài hước. A thằng cháu mình, mới hồi nào còn đang chập chững tập đi mà bây giờ đã chạy được rồi cơ à, chà cháu mình đã lớn rồi. Không biết nó còn nhớ chú là ai không nữa. Nghĩ đến đó mà tôi thấy mình sao quá tệ, mải công việc mà không thể tranh thủ về nhà thăm bố mẹ, thăm cháu được vài hôm. Nhớ có dạo, tôi có công chuyện ghé qua Hà Nội 2 ngày gặp đối tác, sau đó được nghỉ 1 ngày tôi cũng không ghé về thăm bố mẹ, anh chị và cháu mà chỉ gọi điện về báo cho bố biết là tôi đang ở Hà Nội. Với lý do thời gian gấp quá nên không về nhà được. Nhưng kỳ thực lúc đó tôi đang ngồi ở quán nhậu cùng mấy thằng bạn...
À mà dạo này công việc của em vẫn tốt chứ ? Câu hỏi của anh đã cắt ngang dòng suy nghỉ của tôi.
Vẫn tốt anh ạ. Em dạo này phải đi suốt. Công việc mà, bữa vừa rồi em có chuyến công tác bên Hà Giang gần nửa tháng, sang đó mới thấy cuộc sống ở đó sao mà còn nhiều cảnh khó khăn quá. Họ làm việc từ sáng sớm tới tối mịt mà cũng chẳng đủ ăn...à mà bên ấy có nhiều cái hay lắm, để em kể kể anh nghe nhé...
Tôi kể anh nghe về chuyến đi của mình với những cảm xúc mới, những trải nghiệm mới. Đôi khi như bắt được điều gì đó mới lạ, tôi lại kể to hơn bằng một giọng thích thú. Anh chăm chú lắng nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại bật cười trước những câu nói đùa của tôi.
À, mà em gọi điện cho bố đi, bố đang ở bệnh viện ..!!
Đang nói chuyện, giọng anh như trầm lại khi thông báo cho tôi 1 tin dữ. Bố đang ở bệnh viện...vậy mà tôi lại không hề hay biết gì.
Bố...bố đang ở bệnh viện hả anh. Bố nhập viện lâu chưa, mà sao không ai nói em nghe hết vậy ??? Anh nói em nghe đi, bố dang ở bệnh viện nào...???
Chân tay tôi bỗng rung lên, toàn thân nóng bừng, tai tôi như bị ù đặc lại ...
Bố đang ở bệnh viện tỉnh, nhập viện được gần 1 tuần rồi. Hôm trước bố có dặn anh không được nói cho em biết vì sợ em lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc. Em phải cố gắng phấn đấu nhé, bố và cả nhà rất tự hào về em. À mà đừng nói cho bố biết là anh nói cho em là bố đang ở bệnh viện nhé.
Đầu óc tôi như trống rỗng, tôi không thể nghĩ được nhiều hơn nữa. Tôi là một đứa ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mình mà không bao giờ biết lo nghĩ cho người khác. Lúc nào cũng vậy, bố luôn là người lo lắng, chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố vất vả nuôi tôi khôn lớn từ thủa lọt lòng đến khi tôi tốt nghiệp đại học. Nhớ hồi đó, cầm tấm bằng tốt nghiệp loại ưu trong tay, tôi về khoe với bố như đứa trẻ kheo với bố điểm 10. Tôi ríu rít kể bố nghe về việc học tập của mình với những dự định cho tương lai. Tôi nghĩ lúc đó bố đã thực sự vui khi nghe tôi nói chuyện. Rồi khi tôi thông báo cho bố là tôi đã được 1 công ty mời về làm. Bố đã rất hãnh diện về tôi, bố kể cho khắp xóm biết rằng tôi đã có việc làm ngay sau khi tốt nghiệp. Và bây giờ, khi đã tìm được 1 chỗ đứng vững chắc trong công ty, thực sự tôi đã không còn nhiều thời gian để nghĩ về gia đình, nghĩ về bố. Và tôi cũng không còn hay kể bố nghe về cuộc sống của tôi nữa... Nghĩ đến đó tôi thấy mát lạnh ở 2 bên gò má. Nước mắt tôi đã rơi. Tôi phải gọi điện cho bố...
[...] Alo, bố ạ.
Ưh, hôm nay con được nghỉ hay sao mà lại gọi điện cho bố vậy.?
Dạ không, hôm nay con vẫn đi làm bố ạ, nhưng tranh thủ giờ nghỉ giữa ca nên con gọi cho bố thôi...! Bố vẫn khỏe chứ ạ ..???
Bố thì lúc nào chẳng khỏe. Giờ có cả 2 anh em trèo lên lưng bố vẫn cõng tốt.
Nghe bố trả lời mà tôi sao cảm thấy chua xót trong lòng. Thì ra ngày trước hồi còn đang học đại học có lần tôi nghe tin bố ốm, tôi gọi điện hỏi thăm thì bố nói là bố đang rất khỏe, và tôi đã tin vì bố không bao giờ nói dối tôi điều gì cả.. Bố, bố đã nói dối con...Bố ơi, tại sao bố lại nói dối con như thế. Con không muốn bố nói dối con như vậy đâu, vì con rất ghét ai nói dối con cơ mà.
Nhưng lần này, khi nghe bố nói dối như vậy, tôi không thể nào cầm nổi nước mắt được. Nước mắt tôi đã chảy dài trên gò má.
Con không tin bố sao, bố đang rất khỏe, con có nghe thấy tiếng nước chảy không, bố đang tưới nước cho cây trong vườn nè...
Vâng con có thấy bố ạ. Biết bố của con lúc nào cũng khỏe mà. Trả lời bố mà sao cổ họng tôi như mặn chát. Lần đầu tiên tôi đã nói dối bố...
À sang tuần con sẽ cố gắng sắp xếp lịch về qua nhà một chút bố ạ,!
Công việc của con còn đang nhiều, về làm gì. Bố mẹ và anh chị con ở nhà vẫn khỏe cả . Con cứ yên tâm công tác đi, thỉnh thoảng gọi điện về cho bố là cả nhà thấy vui rồi.
Tôi không nói được gì cả, đôi chân như bị trôn chặt xuống đất. những giọt nước mắt chảy vào nơi khóe miệng sao lại mặn chát quá đến vậy ???
Bình thường mỗi khi gọi điện cho bố tôi nói rất nhiều, sao hôm nay tôi không thể nói được lời nào hết vậy.
Alo, alo... con có nghe thấy bố nói gì không ???
Dạ con đây, con vẫn đang nghe bố nói mà. Bố ơi... cổ họng tôi như nghẹn lại
Gì vậy con, sao hôm nay bố thấy con nói chuyện khác mọi lần thế, thế con có gì mới muốn thông báo cho bố à ???
Bố nói với tôi bằng một giọng cố tỏ ra bình thường, nhưng tôi biết rằng bố đang cố gắng để tôi thấy rằng bố đang còn rất khỏe.
Bố ơi...Bố ơi..con xin lỗi !
Tg: Hoàng Tuấn