Bản không dấu Tìm sự thanh thản
(Hoathuytinh.com) Có một khoàng thời gian, tôi từng sống trong tâm trạng buồn bả, chán chường. Tôi chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh.Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định đón xe đến ngôi chùa ở một vùng quê hẻo lánh.
Vừa bước đến cổng, vị thầy tu đã đứng ở cửa tiếp đón, giống như ông đã biết trước tôi sẽ đến.
Sau vài câu chào hỏi, tôi im lặng và không muốn kể cho ông nghe những gì mình đang trải qua.
Thế nhưng ông ấy đã gợi mở một cách rất khéo léo :"Ta biết con đang có chuyện muốn nói.Nào hãy kể ta nghe chuyện của con!"
Vậy là tôi đã kể cho ông ấy nghe câu chuyện của mình :
"Sáu tháng trước đây, con đang làm việc trong một xưởng giặt ủi.Con thuê nhà trọ và ở cùng với những người làm trong xưởng, Ở đó không có nhiều chổ vui chơi, ăn uống".
"Một sáng ngày Chủ nhật, con rủ cô bạn thân và bạn trai của cô ấy đi chơi để giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi sau một tuần làm việc.Con thấy hai người có vẻ không muốn đi.Với suy nghĩ đi chơi một mình sẽ không vui, thế là con năn nỉ cho tới khi họ đồng ý. Không may, một tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra trên đường đi".
"Bạn con bị thương nặng và qua đời trên đường đi cấp cứu vì mất máu quá nhiều.Bạn trai cô ấy tuy giữ được mạng sống nhưng bàn chân không giữ được.Tất cả mọi việc bắt nguồn từ con, vậy mà con lại không hề hấn gì cả.Con là người có tội".
Vị thầy tu khi nghe xong,im lặng một phút và chậm rãi:"Đó không phải lỗi của con.Con không hề biết trước tai nạn sẽ xảy ra.Hãy để mọi việc trôi đi và đừng cảm thấy có tội".
Lời thầy nói hệt như những điều tôi đã từng nghe.Tuy lòng có nhẹ nhõm đôi chút, nhưng ngực vẫn như có tảng đá vô hình đè nặng, không có cách nào gỡ bỏ được.Một phụ nữ, cũng là khách viếng chùa, ngồi bàn bên cạnh đã nghe được tâm sự của tôi.
Sau khi vị thầy tu đi thắp hương, chị ấy đến ngồi cạnh tôi và nói : "Thật tốt là cô cảm thấy mình có tội".
Lời nói của chị khiến tôi ngạc nhiên.Chị ấy khuyên tôi: "Tôi rất thông cảm với cô.Chỉ khi cô cảm thấy đúng là mình có tội, chúng ta mới có thể tìm hướng giải quyết".
Thế nhưng kinh Phật có câu: "Hãy thắp sáng một ngọn nến còn hơn phàn nàn về bóng tối".Cuộc sống luôn có những việc cho chúng ta làm, thay vì ngồi đó và giày vò bản thân.Cô có thể chuộc tội bằng cách chăm sóc người thân của cô bạn, làm từ thiện, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn..."
"Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp cô cởi bỏ được chiếc áo tội lỗi, thoát khỏi cảm giác đè nặng như hiện nay".
Những lời của chị làm tôi bừng tỉnh.Tôi nhận ra từ sau tai nạn, mình chưa hề làm gì để giúp đỡ gia đình cô bạn.Tôi chỉ vùi mình trong buồn bã và để hàm răng sắc nhọn của lương tâm cấu xé bản thân.Sau đó, tôi về nhà bắt tay vào những việc cần làm.
Từ đó, tôi rút ra kết luận, khi một phụ nữ đang có cảm giác có tội mà người khác khuyên cô ấy nên quên đi là điều không thiết thực.Cách tốt nhất là nên để cô ấy nhận tội và tìm hành động thiết thực để chuộc tội.Như thế sẽ giúp cô ấy thanh thản.
[Nguồn : Báo TTGĐ ]
Vừa bước đến cổng, vị thầy tu đã đứng ở cửa tiếp đón, giống như ông đã biết trước tôi sẽ đến.
Sau vài câu chào hỏi, tôi im lặng và không muốn kể cho ông nghe những gì mình đang trải qua.
Thế nhưng ông ấy đã gợi mở một cách rất khéo léo :"Ta biết con đang có chuyện muốn nói.Nào hãy kể ta nghe chuyện của con!"
Vậy là tôi đã kể cho ông ấy nghe câu chuyện của mình :
"Sáu tháng trước đây, con đang làm việc trong một xưởng giặt ủi.Con thuê nhà trọ và ở cùng với những người làm trong xưởng, Ở đó không có nhiều chổ vui chơi, ăn uống".
"Một sáng ngày Chủ nhật, con rủ cô bạn thân và bạn trai của cô ấy đi chơi để giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi sau một tuần làm việc.Con thấy hai người có vẻ không muốn đi.Với suy nghĩ đi chơi một mình sẽ không vui, thế là con năn nỉ cho tới khi họ đồng ý. Không may, một tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra trên đường đi".
"Bạn con bị thương nặng và qua đời trên đường đi cấp cứu vì mất máu quá nhiều.Bạn trai cô ấy tuy giữ được mạng sống nhưng bàn chân không giữ được.Tất cả mọi việc bắt nguồn từ con, vậy mà con lại không hề hấn gì cả.Con là người có tội".
Vị thầy tu khi nghe xong,im lặng một phút và chậm rãi:"Đó không phải lỗi của con.Con không hề biết trước tai nạn sẽ xảy ra.Hãy để mọi việc trôi đi và đừng cảm thấy có tội".
Lời thầy nói hệt như những điều tôi đã từng nghe.Tuy lòng có nhẹ nhõm đôi chút, nhưng ngực vẫn như có tảng đá vô hình đè nặng, không có cách nào gỡ bỏ được.Một phụ nữ, cũng là khách viếng chùa, ngồi bàn bên cạnh đã nghe được tâm sự của tôi.
Sau khi vị thầy tu đi thắp hương, chị ấy đến ngồi cạnh tôi và nói : "Thật tốt là cô cảm thấy mình có tội".
Lời nói của chị khiến tôi ngạc nhiên.Chị ấy khuyên tôi: "Tôi rất thông cảm với cô.Chỉ khi cô cảm thấy đúng là mình có tội, chúng ta mới có thể tìm hướng giải quyết".
Thế nhưng kinh Phật có câu: "Hãy thắp sáng một ngọn nến còn hơn phàn nàn về bóng tối".Cuộc sống luôn có những việc cho chúng ta làm, thay vì ngồi đó và giày vò bản thân.Cô có thể chuộc tội bằng cách chăm sóc người thân của cô bạn, làm từ thiện, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn..."
"Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp cô cởi bỏ được chiếc áo tội lỗi, thoát khỏi cảm giác đè nặng như hiện nay".
Những lời của chị làm tôi bừng tỉnh.Tôi nhận ra từ sau tai nạn, mình chưa hề làm gì để giúp đỡ gia đình cô bạn.Tôi chỉ vùi mình trong buồn bã và để hàm răng sắc nhọn của lương tâm cấu xé bản thân.Sau đó, tôi về nhà bắt tay vào những việc cần làm.
Từ đó, tôi rút ra kết luận, khi một phụ nữ đang có cảm giác có tội mà người khác khuyên cô ấy nên quên đi là điều không thiết thực.Cách tốt nhất là nên để cô ấy nhận tội và tìm hành động thiết thực để chuộc tội.Như thế sẽ giúp cô ấy thanh thản.
[Nguồn : Báo TTGĐ ]
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Uhm, mình thấy câu này rất có ý nghĩa.