Bản không dấu Lắng nghe cuộc sống
(Hoathuytinh.com) Cuộc sống đã cho tôi lắng nghe điều gì nhỉ?
Hẳn là tôi đã nghe thấy rất nhiều đấy chứ…
Tôi nghe tiếng ru ngọt ngào của ai đó…. khi còn bé tí… có phải là của mẹ thân yêu đấy không? ồ có vẻ mẹ sẽ trả lời rằng: là mẹ ru con chứ ai… Mẹ thân yêu, con ước gì những ngày con thiếu vắng tiếng cười, con vẫn sẽ nghe được lời ru ầu ơ của mẹ như thuở nào….
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của cậu bạn có mái tóc óng ánh nâu và đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời. Tôi đã nghe bạn kể thật nhiều, những câu chuyện trẻ con mà có vẻ như người lớn không thể nào hiểu được….
Và rồi những âm thanh khiến tôi đau lòng mỗi khi nghĩ lại…tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, tôi nghe thấy tiếng xe cộ chen chúc trước nhà mình… tôi nghe thấy bầu trời đang cuồn cuộn những đám mây đen từ khắp nơi trên ngôi nhà nhỏ bé thân yêu của mình….
Tôi nghe thấy tiếng ve gọi hè về, nghe thấy bước chân của mình trong những ngày hội hoa phượng đỏ, nghe thấy tiếng đàn yếu ớt từ bàn tay trẻ con của mình vọng về từ rất xa, từ ngày đầu tiên đi học…..
Trong một giấc ngủ trưa hè nào đó, tôi nghe thấy tiếng khóc thúc thít của cô bạn thân, cô bạn có giọng nói trầm ấm và tiếng khóc cũng chẳng thể lay tôi dậy được. Tôi đã nhớ bạn thật nhiều…
Tôi nghe tiếng chuông gió ngân vang khi tôi bước chân đến thành phố mới, và tôi đã thấy thân quen với nó từ khi nào.Ở ngôi nhà cũ của tôi, cũng có một cái chuông gió cũ kỹ cô đơn chênh vênh bên của sổ, âm thanh của nó đã đi theo tôi đến một nơi rất xa… khiến tôi thấy bớt lạ lẫm giữa thành phố ồn ào tấp nập này…..
Tôi từng có một giấc mơ kỳ lạ… tôi thấy mình ngồi bên chiếc bàn trong một lớp học ở trường tiểu học ngày xưa, chỉ mình tôi ngồi đó lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, và rồi tôi thấy một cây hoa anh đào đung đưa theo một bài nhạc tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đó - những nốt nhạc đẹp nhất tôi từng biết đến trong đời, một giấc mơ êm ả và ngắn ngủi…..
Tôi nghe tiếng ông tôi gọi tôi khi tôi đi ngang qua phòng ông, nơi ông nằm đó những ngày cuối đời… ông đã nắm nay tôi và chỉ gọi mỗi tên tôi…. Ông ơi! con ước gì nghe ông gọi con một lần nữa như thế….Con lúc ấy chỉ là một con bé 5 tuổi ngốc nghếch không được sống gần ông, gương mặt ông lúc đó thế nào, con cũng không nhớ rõ, chỉ mỗi giọng nói của ông vẫn vang lên trong ký ức con, từng giọt âm thanh buồn làm lay động cả mặt hồ trong những ngày con thấy lòng mình không phẳng lặng…
Khi tôi lớn lên… tôi nghe nhiều hơn những giọng nói của những người bạn quanh mình… tôi học được những âm thanh của sự yêu thương, quan tâm, của sự thất vọng và khích lệ…
Và ngày mai…
Tôi sẽ nghe thấy điều gì nhỉ?
Tôi nghe tiếng vỗ tay của mọi người khi tôi nhận bằng tốt nghiệp, tại một nơi đánh dấu sự trưởng thành của tôi - giảng đường đại học… tôi nghe tiếng bước chân mạnh mẽ và ngày càng vững vàng hơn khi tôi bước đi trên con đường đời quanh co….
Tôi nghe tiếng máy bay cất cánh khi tôi tiễn những người thân của mình đi đến một nơi xa xôi… và có thể một ngày nào đó… ai đó sẽ cũng tiễn tôi đi như thế…
Và rồi tôi sẽ bắt đầu yêu một giọng nói trầm ấm của một người… và chờ đợi hàng ngày chỉ để mong nghe được giọng nói đó… tôi nghe thấy điều gì đó như của tương lai nhưng cũng giống như trong tiền kiếp… rằng tôi ước gì sẽ nghe thấy giọng nói của người đó suốt cuộc đời còn lại của mình…
Tôi nghe tiếng đạp chân của một sinh linh bé bỏng. Tôi nghe thấy tiếng khóc chào đời của nó. Và tôi chẳng còn nghe điều gì khác quanh mình ngoài những âm thanh nó tạo ra… tiếng nó cười… khóc…tiếng nó trò chuyện cùng tôi… bằng riêng ngôn ngữ của nó… ngôn ngữ của trái tim…
Tôi nghe giọng mình run run… có vẻ như tôi đang già đi… nhưng già hơn cũng có nhiều điều tốt hơn… một ví dụ buồn cười là thay vì nếu không ngủ được tôi đếm cừu, thì nay tôi có thể đếm những đứa cháu của mình… tôi có nói năng gàn dở tí cũng chẳng ai chấp nhất gì… và một bà lão leo lên chiếc xe đạp leo núi dạo một vòng quanh đồi cũng giống phong cách mà tôi thích…
Tôi nghe tiếng thở của đất mẹ… tôi nghe tiếng lá rơi ngay bên tai mình… và tiếng gió hôm ấy hối hả hơn… tôi nghe thấy linh hồn của mình đang vẩn vơ cùng trăng cùng mây, và bầu trời xanh ngắt… tôi nghe thấy tiếng chim hót đâu đó trên những áng cầu vồng… nơi tôi có thể gặp lại những gương mặt thân quen xưa… để tôi một lần nữa có thể nghe lại giọng nói của họ - điều ngỡ chừng như tôi đã mất đi mãi mãi… Tôi bắt tay và ôm họ thật chặt… và nghe thấy tiếng hát khe khẽ của mình… “what a wonderful world!”…..
Có bao giờ trong ký ức của ai đó có giọng nói của tôi không nhỉ? Có tiếng cười và tiếng khóc của tôi không?… Chỉ có một điều tôi biết trong hiện tại, đó là tôi vẫn còn thời gian để ghi âm những gì đẹp nhất tôi sẽ được nghe trong cuộc sống, và cho phép mình tạo ra một âm thanh của riêng mình trong trí nhớ của người khác… Bạn cũng sẽ thế chứ? Bạn đã sẵn sàng cho những gì bạn sẽ nghe thấy từ cuộc sống này chưa? Hãy lắng nghe thật kỹ nhé, bạn chỉ được ghi âm một lần cho một khoảnh khắc trôi qua thôi đấy!
Hẳn là tôi đã nghe thấy rất nhiều đấy chứ…
Tôi nghe tiếng ru ngọt ngào của ai đó…. khi còn bé tí… có phải là của mẹ thân yêu đấy không? ồ có vẻ mẹ sẽ trả lời rằng: là mẹ ru con chứ ai… Mẹ thân yêu, con ước gì những ngày con thiếu vắng tiếng cười, con vẫn sẽ nghe được lời ru ầu ơ của mẹ như thuở nào….
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của cậu bạn có mái tóc óng ánh nâu và đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời. Tôi đã nghe bạn kể thật nhiều, những câu chuyện trẻ con mà có vẻ như người lớn không thể nào hiểu được….
Và rồi những âm thanh khiến tôi đau lòng mỗi khi nghĩ lại…tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, tôi nghe thấy tiếng xe cộ chen chúc trước nhà mình… tôi nghe thấy bầu trời đang cuồn cuộn những đám mây đen từ khắp nơi trên ngôi nhà nhỏ bé thân yêu của mình….
Tôi nghe thấy tiếng ve gọi hè về, nghe thấy bước chân của mình trong những ngày hội hoa phượng đỏ, nghe thấy tiếng đàn yếu ớt từ bàn tay trẻ con của mình vọng về từ rất xa, từ ngày đầu tiên đi học…..
Trong một giấc ngủ trưa hè nào đó, tôi nghe thấy tiếng khóc thúc thít của cô bạn thân, cô bạn có giọng nói trầm ấm và tiếng khóc cũng chẳng thể lay tôi dậy được. Tôi đã nhớ bạn thật nhiều…
Tôi nghe tiếng chuông gió ngân vang khi tôi bước chân đến thành phố mới, và tôi đã thấy thân quen với nó từ khi nào.Ở ngôi nhà cũ của tôi, cũng có một cái chuông gió cũ kỹ cô đơn chênh vênh bên của sổ, âm thanh của nó đã đi theo tôi đến một nơi rất xa… khiến tôi thấy bớt lạ lẫm giữa thành phố ồn ào tấp nập này…..
Tôi từng có một giấc mơ kỳ lạ… tôi thấy mình ngồi bên chiếc bàn trong một lớp học ở trường tiểu học ngày xưa, chỉ mình tôi ngồi đó lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, và rồi tôi thấy một cây hoa anh đào đung đưa theo một bài nhạc tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đó - những nốt nhạc đẹp nhất tôi từng biết đến trong đời, một giấc mơ êm ả và ngắn ngủi…..
Tôi nghe tiếng ông tôi gọi tôi khi tôi đi ngang qua phòng ông, nơi ông nằm đó những ngày cuối đời… ông đã nắm nay tôi và chỉ gọi mỗi tên tôi…. Ông ơi! con ước gì nghe ông gọi con một lần nữa như thế….Con lúc ấy chỉ là một con bé 5 tuổi ngốc nghếch không được sống gần ông, gương mặt ông lúc đó thế nào, con cũng không nhớ rõ, chỉ mỗi giọng nói của ông vẫn vang lên trong ký ức con, từng giọt âm thanh buồn làm lay động cả mặt hồ trong những ngày con thấy lòng mình không phẳng lặng…
Khi tôi lớn lên… tôi nghe nhiều hơn những giọng nói của những người bạn quanh mình… tôi học được những âm thanh của sự yêu thương, quan tâm, của sự thất vọng và khích lệ…
Và ngày mai…
Tôi sẽ nghe thấy điều gì nhỉ?
Tôi nghe tiếng vỗ tay của mọi người khi tôi nhận bằng tốt nghiệp, tại một nơi đánh dấu sự trưởng thành của tôi - giảng đường đại học… tôi nghe tiếng bước chân mạnh mẽ và ngày càng vững vàng hơn khi tôi bước đi trên con đường đời quanh co….
Tôi nghe tiếng máy bay cất cánh khi tôi tiễn những người thân của mình đi đến một nơi xa xôi… và có thể một ngày nào đó… ai đó sẽ cũng tiễn tôi đi như thế…
Và rồi tôi sẽ bắt đầu yêu một giọng nói trầm ấm của một người… và chờ đợi hàng ngày chỉ để mong nghe được giọng nói đó… tôi nghe thấy điều gì đó như của tương lai nhưng cũng giống như trong tiền kiếp… rằng tôi ước gì sẽ nghe thấy giọng nói của người đó suốt cuộc đời còn lại của mình…
Tôi nghe tiếng đạp chân của một sinh linh bé bỏng. Tôi nghe thấy tiếng khóc chào đời của nó. Và tôi chẳng còn nghe điều gì khác quanh mình ngoài những âm thanh nó tạo ra… tiếng nó cười… khóc…tiếng nó trò chuyện cùng tôi… bằng riêng ngôn ngữ của nó… ngôn ngữ của trái tim…
Tôi nghe giọng mình run run… có vẻ như tôi đang già đi… nhưng già hơn cũng có nhiều điều tốt hơn… một ví dụ buồn cười là thay vì nếu không ngủ được tôi đếm cừu, thì nay tôi có thể đếm những đứa cháu của mình… tôi có nói năng gàn dở tí cũng chẳng ai chấp nhất gì… và một bà lão leo lên chiếc xe đạp leo núi dạo một vòng quanh đồi cũng giống phong cách mà tôi thích…
Tôi nghe tiếng thở của đất mẹ… tôi nghe tiếng lá rơi ngay bên tai mình… và tiếng gió hôm ấy hối hả hơn… tôi nghe thấy linh hồn của mình đang vẩn vơ cùng trăng cùng mây, và bầu trời xanh ngắt… tôi nghe thấy tiếng chim hót đâu đó trên những áng cầu vồng… nơi tôi có thể gặp lại những gương mặt thân quen xưa… để tôi một lần nữa có thể nghe lại giọng nói của họ - điều ngỡ chừng như tôi đã mất đi mãi mãi… Tôi bắt tay và ôm họ thật chặt… và nghe thấy tiếng hát khe khẽ của mình… “what a wonderful world!”…..
Có bao giờ trong ký ức của ai đó có giọng nói của tôi không nhỉ? Có tiếng cười và tiếng khóc của tôi không?… Chỉ có một điều tôi biết trong hiện tại, đó là tôi vẫn còn thời gian để ghi âm những gì đẹp nhất tôi sẽ được nghe trong cuộc sống, và cho phép mình tạo ra một âm thanh của riêng mình trong trí nhớ của người khác… Bạn cũng sẽ thế chứ? Bạn đã sẵn sàng cho những gì bạn sẽ nghe thấy từ cuộc sống này chưa? Hãy lắng nghe thật kỹ nhé, bạn chỉ được ghi âm một lần cho một khoảnh khắc trôi qua thôi đấy!
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Bạn có nghe thấy gì không , nhưng âm thanh của cuộc sống ấy , tiếng của mẹ , anh chị và con của họ .
Cảm ơn cậu nha ! vì trong khoảnh khắc nào đó bạn giúp mình nhận ra xung quanh mình có rất nhiều âm thanh đáng yêu , khoảnh khắc đáng nhớ .
nhiều lúc mình như tuyệt vọng và không muốn đi tiếp trên đường đời nữa nhưng có lẽ giờ mình có thêm chút động lực rồi , đi tiếp và nghe cuộc sống , mà để lại cho cuộc sống âm thanh của riêng mình vì mỗi người chỉ có 1 lần duy nhất thôi phải ko ?