Con người ta lắm lúc đưa ra câu hỏi này, có lúc trả lời được, lúc không biết cách trả lời thế nào cho vừa ý. Tại sao lại như thế, ngay từ ý nghĩa của nó đã không biết giải thích rồi.
Tại sao tình yêu không là vĩnh cửu, không san sẻ đồng đều cho tất cả mọi người được? Với tôi, tình yêu qua đi, để lại vết sâu, in lên tim, mặc dù vết sâu đó đã lành, nhưng ... khó mà đón nhận thêm 1 tình yêu với trái tim còn nguyên vẹn? Và a2 cũng thế, a2 của tôi, một người anh tuy chỉ là qua lời nói, nhưng tôi cảm nhận được, anh cũng như tôi, không can đảm để yêu thêm 1 người. Còn biết bao nhiêu người như tôi và a2, rất nhiều. Sao con người sinh ra lại làm khổ nhau? Hạnh phúc đó, vui vẻ đó, rồi cũng đau lòng đó, cũng tan nát đó. Biết thế sinh ra đừng có học cách yêu, đừng có theo đuổi và kiếm tìm hạnh phúc, cái hạnh phúc mong manh, mà khi cố gắng đạt được, ta lại nhận lấy sự chua xót. Tại sao lại như thế!
Tại sao gia đình không là mái ấm thật sự, không gia đình nào hạnh phúc trọn vẹn? Với tôi, sống trong 1 mái nhà, những người thân thuộc đó, cho nhau sự đay nghiến, sự trách móc... cớ sao không thấy 1 bữa ăn hạnh phúc, có chăng chỉ là 1 bầu không khí lạnh lùng, ảm đạm. Tôi đã vượt qua gia đình, tự tìm cho mình 1 chỗ đứng trong cái xã hội xô bồ, mong mỏi 1 điều, gia đình ta sẽ tốt hơn thôi. Nhưng sự số gắng ấy chỉ có nghĩa trong 1 góc nào đó, sự việc vẫn là thế, không hề thay đổi. Và a2 cũng thế, biết không hạnh phúc, nhưng a2 vẫn sống cho riêng anh, có gì khác biệt đâu, là sự tồn tại, con người ta sinh ra là đã mắc nợ rồi!
Bạn tôi nói: tất cả đều do kiếp số, kiếp này là nghiệp của nhiều kiếp trước, ta phải trả và nhận cho đủ những hỷ nộ ái ố của sự đời. Ai mà biết được ta sẽ là ai trong kiếp sau, nhưng ta sống và biết sống cho đúng nghĩa, để cho ta không mang cái nghiệp chướng vào thân. Mặc dù tôi không sâu sắc lắm sự giác ngộ như vậy, nhưng ít ra tôi biết được, tôi sống không hổ thẹn, sống để trả nghiệp cho đời trước, và tích phước cho đời sau. Biết đâu được, số phận an bài. Bởi vậy mà giờ tôi không buồn trả lời cho câu hỏi tại sao nữa. Cứ thế mà tồn tại, tất cả đã diễn ra theo đúng quy luật của nó, không nhất thiết phải nói: bởi vì...
Xin được phép lấy 1 câu trong Langmai.org :
Hãy cứ cho đi hãy còn cho mãi
Mai ta đi nào kịp vẫy tay chào
Hãy cứ như chim quyên không buồn mỏi
Đã hót cho đời những tiếng thanh tao