ngày xưa lúc chị đi học toeic bên trường bk cũng có 1 anh chàng trong lớp "để ý", rồi tìm cách nhờ chị kèm av, chàng ta lên tận ktx chị lun nha. hình như tối nào cũng phải kèm học làm cái chân đi chơi của chị cứ phải ngồi bó gối trong phòng. chàng ta cũng tỏ ra tâm lý lắm, tới là mua bánh trái cho cả phòng chị nha. xong xuôi thời gian mài đít quần để luyện cửu âm chân kinh, chàng ta đã biến mất k một chút tàn tích. thỉnh thoảng nghĩ lại chị vẫn mắc cười.haha
ngta lớn rồi e nên làm gì cũng có mục đích chứ dễ gì yêu thương mình. yêu thương 1 người cần có thời gian tìm hiểu tâm tính nhau chứ đâu phải 1 2 ngày là nói yêu đc. có chăng chỉ là cái cảm mến ví dụ như thấy e học giỏi, da trắng, nói chuyện dễ thương hay đơn giản là cười có duyên. cái gì dễ đến cũng dễ đi bé ah. nên việc gì cũng phải từ từ. cứ bọc thép trái tim cho chắc e ơi :p
em không có xinh, em xấu xí lắm, nhưng sao người ta vẫn cứ như vậy?
cứ tỏ ra bình thường như người bạn đi, hay bạn thân thân tí cũng được. chiện khác tinh sau ;)
Anh Longtracan, chắc phải qua đợt thi tin A xong, anh ý mới có lặng lẽ bỏ đi như bạn của chị Phuoc-ngan ý :)) nhu