Em ngồi trong phòng học, bó gối cạnh cửa sổ. Em nhìn ra khoảng sân rộng phía ngoài, nắng đang trải vàng. Nắng gay gắt và gây khó chịu. Em thường ko có khíêu để nói lại, để tả về những gì em đã nhìn thấy, em chỉ ghi nhớ đc mãi cái khoảnh khắc ấy. Để rồi có lỡ lần nào đó, nó diễn ra, lặp lại…hay chỉ thoáng chốc trong không khí một mùi hanh hanh quen thuộc, một mùi hương quen thuộc…một cảm giác trỗi dậy…em sẽ lại thấy. Vừa tối, em đọc đc entry của một người bạn xa…cô ấy nói về nắng. Về một buổi chìêu nào đó, ngồi trong một góc quán, nhìn ngắm nắng, để nắng chảy tràn vào trong mắt, trong vắt.
Gìơ thì em cũng thử ngắm nắng. Không nhìêu cảm xúc lắm. Em ngắm nắng từ cửa sổ phòng học, tai đeo headphone, cũng lăng lẽ một góc thôi. Bạn bè em huyên thuyên gì đấy, ừ thì chen vào đôi câu, rồi lại thôi, lại tíêp tục đưa mắt nhìn ra ngoài. Nắng vẫn vàng như thế.
Đôi khi, headphone nhảy tới một bài, văng vẳng bên tai một giai điệu. Em lại thấy nỗi buồn như Nắng ươm khắp xung quanh em.
“I need to talk with you again
Why did you go away…
…
Will you wait for me…?
Will I see you again…in heaven…?”…
Em lại thấy những ngày hè quay lại. Em lại thấy những buổi đêm bấn loạn, bạn bè loanh quoanh blog nhau, ảo mà thật…rất là thật. Đó là những ngày mà giai điệu bài hát vừa quen thuộc, vừa ám ảnh. Cứ y như, thỉnh thoảng, em ngửi thấy một mùi nước xả vải. Rò ràng là rất quen mà…vô tình, em chạm phải kí ức.
Rồi một bài khác, một bài khác nữa…Em thả cho những suy nghĩ trôi đi, trôi đi…về nữa năm trc…3 tháng trước…rồi một tháng trc, một tuần trc…và…thậm chí chỉ, 1, 2 ngày trc…
Nắng thấy đc gì trong mắt em? Nắng trải mọi nơi, vậy khi len lỏi trong mắt em…nắng sẽ tìm thấy gì trong đấy?...
Đôi mắt em ko đẹp, ko to tròn…đơn giản mắt là mắt…nhưng mà nó khô thì phải. Khô là đúng rồi, em đã mở mắt nhìn nắng từ nãy đến giờ mà…
Nắng có thấy đc điều em giấu kín ko? Nắng có chạm đến đc nơi em cất giấu kí ức ko? Nắng có bíêt có những thứ em phải đè nén ko?...Có ko ạh?
Em giấu…vì có người mà khi em đi cùng, em thấy mình khang khác…với chính em, em lại chẳng nghe đc bạn bè gọi, em lại ko bíêt xung quanh, là ai. Có người mà chỉ thấy em cười tít mắt, thấy em tròn tròn lùn lùn, cũng thấy em thất thường đến kì lạ. Có người muốn làm bịch bông, muốn em kể nghe những gì em bực bội, điều gì làm em buồn, vì ko muốn thấy em im lặng. Có người sợ em lạnh lùng…
Và cũng lại có người…chỉ coi em là bạn. Em nói thì ai hiểu nhỉ? ừh, thì thôi, em giấu.
Nắng có thấy em là người sống lí trí ko? Em hoàn toàn ko lí trí. Không đủ can đảm, tự hào, để nói rằng mình sống lí trí? Vì em bíêt thế nào là sống lí trí.???...
Vì em bíêt mình ko có khả năng kiềm chế, lại sợ tình cảm trao lại như tát đi…vậy nên em đã hành động như chính em cũng ko hiểu nổi bản thân mình. Dừng lại trc khi, nó đi wá xa, và ko thể dừng lại đc nữa. Sao cứ phải hành hạ tim, hành hạ chính mình, phải ko nắng?
Nắng có thấy những điều em phải kìm nén?...Em thừa nhận nhé…em đã chờ đợi vài thứ…sáng nhé, rồi chiều, rồi tối, rồi lại ság, rồi lại chiều, rồi lại tối…chờ đợi trong vô vọng, Em kết thúc sự chờ đợi. rồi giật mình, ừh thì, em mới chỉ chờ đc 2 ngày. Thôi…
Nắng, đã bao giờ bị thất vọng khi nắng đã từng là nắng?...
Em thì có. Không trách đc, chính bản thân em cũng ko hài lòng về em của ngày hôm qua, của mấy tháng trc, của một năm trc. Nhưng đó không phải là lỗi của ngta khi ngta từng là chính bản thân mình. Chỉ trong một thời gian khác, trong một giai đoạn sống khác, ngta có những suy nghĩ khác. Giống em bây giờ vậy,…tự nhiên già hẳn…
Nắng…đã tìm thấy gì? Nắng đã ở trong mắt em khá lâu rồi…Mắt em ko cần nắng, nó đã khô rồi nắng àh…và ráo hoảnh rồi…
Rồi em bíêt, nắng cũng trôi khỏi tầm mắt…
Như em đã để trôi….àh ko, là ngta đã tự trôi khỏi tầm tay em.