Nhật ký của bubu
bubu viết vào ngày 07.06.2009
1 năm
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó trong năm tôi ngồi nhìn lại những gì đã qua. Hay chỉ đơn giản những gì xảy ra với tôi chỉ vừa hơn 1 tháng nên tạm thời vẫn còn nhớ nhiều thứ chăng? Có lẽ là như thế thật...
Tôi bảo với nhỏ bạn "Muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được", nó nói "Nước mắt hóa đá rồi à?!". Tôi im lặng và cười xòa. Không đâu, sẽ khóc đấy, chắc chắn sẽ khóc khi không thể dồn nén trong lòng được nữa.
Tôi nói "1 năm rồi đấy..". Chính xác là ngày 8.6.2008. Từ ngày hôm ấy đã bắt đầu tạo ra kỉ niệm, và giờ khi kết thúc thì kỉ niệm vẫn còn đấy. Trong tim tôi, khi nào tôi sẽ lãng quên được những kỉ niệm ấy nhỉ?
Con người ta vô tình gặp nhau, đến với nhau, tạo cho nhau kỉ niệm rồi lại chia tay nhau.
Có biết chăng, nỗi đau lớn nhất không phải là sự chia xa, mà là đã tạo cho nhau quá nhiều kí ức, đến nỗi nó thành cái bóng quá lớn của hiện tại.
Nhiều khi, tôi tự hỏi "người ấy đang làm gì? có một lúc nào đó người ấy còn nhớ đến tôi hay không? và liệu người ấy có biết rằng người ấy đã mang mọi thứ đi hết..." Nhưng rồi tôi cố lãng tránh đi ý nghĩ ấy, khi nhắm mắt mà chợt nhớ đến tôi sẽ mở mắt ra để bắt mình phải tỉnh táo hơn.
Đôi khi, người ta chỉ có thể yêu và trao trọn vẹn một lần duy nhất trong đời.
Hôm nay, tôi đã không đến nơi ấy... Tôi đã sợ mình phải khóc khi đến nơi đó. Nhưng cho dù không đến, tôi vẫn nhớ như in tất cả những gì đã từng xảy ra...
Nếu quay lại, tôi vẫn sẽ như thế...
Tôi bảo với nhỏ bạn "Muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được", nó nói "Nước mắt hóa đá rồi à?!". Tôi im lặng và cười xòa. Không đâu, sẽ khóc đấy, chắc chắn sẽ khóc khi không thể dồn nén trong lòng được nữa.
Tôi nói "1 năm rồi đấy..". Chính xác là ngày 8.6.2008. Từ ngày hôm ấy đã bắt đầu tạo ra kỉ niệm, và giờ khi kết thúc thì kỉ niệm vẫn còn đấy. Trong tim tôi, khi nào tôi sẽ lãng quên được những kỉ niệm ấy nhỉ?
Con người ta vô tình gặp nhau, đến với nhau, tạo cho nhau kỉ niệm rồi lại chia tay nhau.
Có biết chăng, nỗi đau lớn nhất không phải là sự chia xa, mà là đã tạo cho nhau quá nhiều kí ức, đến nỗi nó thành cái bóng quá lớn của hiện tại.
Nhiều khi, tôi tự hỏi "người ấy đang làm gì? có một lúc nào đó người ấy còn nhớ đến tôi hay không? và liệu người ấy có biết rằng người ấy đã mang mọi thứ đi hết..." Nhưng rồi tôi cố lãng tránh đi ý nghĩ ấy, khi nhắm mắt mà chợt nhớ đến tôi sẽ mở mắt ra để bắt mình phải tỉnh táo hơn.
Đôi khi, người ta chỉ có thể yêu và trao trọn vẹn một lần duy nhất trong đời.
Hôm nay, tôi đã không đến nơi ấy... Tôi đã sợ mình phải khóc khi đến nơi đó. Nhưng cho dù không đến, tôi vẫn nhớ như in tất cả những gì đã từng xảy ra...
Nếu quay lại, tôi vẫn sẽ như thế...
Cảm nhận
Gởi bởi chuppa_chup vào ngày 07.06.2009 14:59:23
................sống là ko nuối tiếc, vì dù có tiếc nuối...quá khứ cũng đã xảy ra...^^
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký