Bản không dấu Sống với yêu thương!
(Hoathuytinh.com) Hôm trước tình cờ được đọc một bài viết mang tên”Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?“. Thực sự, mình cảm nhận được không nhiều do lâu nay có điều kiện sống bên cạnh gia đình. Song mình đã suy ngẫm rất kỹ, và nghiệm ra một điều lý thú. Điều quan trọng không phải là bao nhiêu lần bạn gặp người thân, mà là lúc ở bên cạnh họ, bạn làm gì?

Hãy tưởng tượng, bạn có 30 phút bên cạnh một cô gái xinh xắn hay một anh chàng dễ thương, bạn rất muốn làm quen. Nhìn chung, nếu mong muốn đủ mạnh, đa số chúng ta sẽ tìm ra cách khiến cho đối phương ấn tượng, cảm thấy thoải mái, cảm thấy được quan tâm. Có thể bắt đầu từ một nụ cười thân thiện, một lời khen hợp lý, dẫn dắt hai người tích cực tham gia vào một câu chuyện. Khi không khí cởi mở, hai người sẽ có cơ hội trao đổi thông tin liên lạc, rồi hẹn một dịp nào đó gặp lại. Sau khi chào tạm biệt, người đó cảm thấy rất vui vì gặp một người thú vị. Còn bạn, có khi còn phấn khích hơn nhiều, đến tận vài ngày sau, đầu óc vẫn còn miên man nghĩ… về người ấy.

Còn bây giờ, cũng với 30 phút đó, hãy xem bạn sẽ làm gì khi ở cạnh người thân, có thể là anh chị em, đặc biệt là ba mẹ mình? Có bao giờ bạn muốn tìm cách để khiến họ cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất khi ở bên bạn?Không biết có ai đã từng như mình trước đây không, thực sự mình đã muốn lảng tránh, vì nghĩ rằng họ thật phiền toái. Có thể đối với những người sống xa nhà, cả năm mới về thăm bố mẹ được may ra một lần thì khoảng thời gian đó là vô cùng quý báu, và họ sẽ trân trọng nó, họ sẽ tìm mọi cách để làm nó trở nên có ý nghĩa nhất. Do đó, có lẽ những người suốt ngày bên cạnh người thân thì cũng nên cố gắng làm như vậy. Hoàn toàn đúng, song thực tế thì…?

Mình tin rằng nhiều bạn cũng có hoàn cảnh tương tự mình, đi học, đi làm về, đều có điều kiện quây quần bên gia đình vào mỗi tối, được ba mẹ “quan tâm” đến từng bữa ăn, từng giấc ngủ… thậm chí là từng buổi đi chơi “Lại đi hả con? Đi đâu thế? Đi với ai? Mấy giờ về? Về cho sớm đấy!“. Rồi cả chuyện tương lai “Nên học trường này trường kia, ngành đó bố mẹ quen biết, có đầu ra con ạ“, cho đến những việc hệ trọng “Này con, đã đến tuổi rồi đấy, con xem con bé, anh chàng này này, bố mẹ thấy nó được lắm…” Về phần người con, nhiều lúc cảm thấy không thoải mái, vì cái mà “Không có gì quý hơn” như Bác Hồ đã nói, là sự “Độc lập, Tự do” có vẻ như đang bị lung lay.

Có nhiều phụ huynh coi “quan tâm” là dành thời gian để lo lắng, dành tiền bạc để mang lại những gì mà họ cho là tốt nhất với con cái. Rất đáng hoan nghênh, họ đã hết mình vì con. Song nhiều lúc sự yêu thương hết mình đó lại bị lầm sang thành kiểm soát, mầm mống của nhiều rắc rối. Bởi đơn giản:“Trao đi yêu thương với một ai đó theo cách của bạn, không có nghĩa là họ sẽ cảm nhận được”, mà có khi lại là cảm giác bị kiểm soát, bị giữ chặt khư khư như kho báu. Lý do là, trong thế giới quan của mỗi người, quan niệm về yêu thương rất khác nhau. Cũng giống như hiện tượng ngôn ngữ, nếu bạn hét “I love you” với người không biết tiếng anh, có thể họ sẽ lầm hiểu sang quát mắng, lớn tiếng.

Có người thì quan niệm yêu thương là được âu yếm, hỏi thăm, lo lắng từng li từng chút một, có người thì nghĩ yêu thương là được tặng hoa, tặng quà, có người thì cho rằng khi có ai đó lắng nghe mình, để mình giãi bày tâm sự mới là yêu thương, có người lại cho rằng cùng hỗ trợ nhau, làm việc cùng nhau tạo ra những thứ lớn lao, mới là yêu thương… cho nên, nếu chúng ta cứ nghĩ rằng ai cũng giống nhau, và cứ “Yêu theo cách riêng của mình” thì sớm muộn cũng sẽ đem lại đau khổ. Tình thương thì có thể có thật đấy, song chúng ta đã không hiểu ngôn ngữ của nhau, nên không biết trao đi thế nào cho hợp lý, hoặc là phải đợi đến khi quá muộn…

Tại một buổi hội thảo, người ta đã đưa ra cho khán giả một loạt các câu hỏi về ba mẹ. Câu hỏi đầu tiên, và có lẽ là dễ nhất “Bạn có tin rằng mình yêu ba mẹ không?” Ngay lập tức, cả hội trường nhốn nháo “Tất nhiên rồi, không yêu họ thì còn yêu ai, hỏi gì kì vậy.“. Câu hỏi tiếp theo “Bạn đã làm những gì để thể hiện tình yêu đó?” Hàng loạt cánh tay giơ lên “Ờ thì dịp lễ tết mua hoa, mua quà tặng, rồi về thăm, rồi chia sẻ, tâm sự, thi thoảng đỡ đần việc nhà, việc cửa” có người thì chia sẻ thành thật “Tôi ở xa nhà nên thường xuyên gửi tiền về, hỏi xem ông bà thích gì thì mình mua cho, rồi thuê ôsin để phục vụ, hàn huyên cho ông bà đỡ buồn, tôi nghĩ đó là tốt lắm rồi”…

Câu hỏi tiếp theo “Bao nhiêu người nhớ đến sinh nhật của ba mẹ và tặng quà, hoặc những lời chúc tốt đẹp?” Số cánh tay lần này đã ít đi, “Bao nhiêu người biết đến ngày cưới của ba mẹ, và giúp ba mẹ tổ chức lễ kỉ niệm?” nhiều người đã lắc đầu, số cánh tay giảm hẳn. “Bao nhiêu người hay tâm sự với ba mẹ, biết đến ước mơ, niềm đam mê, sở thích hồi bé của ba mẹ, và thông cảm nếu họ chưa thực hiện được?” Chỉ còn vài cánh tay sót lại. Câu hỏi cuối cùng, “Bạn đã bao giờ ôm ba mẹ, và nói rằng con yêu ba, con yêu mẹ, xin lỗi về những điều con đã sai, và cảm ơn tất cả những gì mà ba mẹ đã làm cho con?” Không còn cánh tay nào, tất cả đều im lặng.

Vị diễn giả nói tiếp “Có thể, ở đây, có nhiều bạn nghĩ là ba mẹ đã không đối xử tốt , thậm chí tệ bạc với các bạn. Song bạn có bao giờ nghĩ rằng, họ đã làm một điều tuyệt vời nhất, là sinh ra các bạn, là cho các bạn quyền được sống, và nuôi các bạn đủ lớn không? Trong khi đã có biết bao ông bố bà mẹ vị thành niên, đã chót lỡ làng mà phá thai, và vứt con mình, máu mủ của mình vào sọt rác ở bệnh viện?” Nói đến đây, đã có người bắt đầu khóc, một trong số họ chia sẻ “Tôi đã ở với mẹ tôi suốt hơn 30 năm qua, nhưng đã không còn làm kịp những điều anh nói nữa, dù chỉ là một lời cảm ơn, mẹ tôi vừa mới mất đột ngột cách đây ít lâu”…

Bạn à, có những thứ chúng ta tưởng như tất yếu, tưởng như đương nhiên mà chưa chắc đã phải vậy. Hãy thử nghiệm lại xem, sự kiện sóng thần Tsunami, đâu có ai nghĩ rằng một ngày đẹp trời vậy, lại là thời điểm kết thúc của biết bao vận mạng. Sự kiện 11/9, đâu có ai nghĩ hệ thống an ninh chặt chẽ vậy, mà lại để thảm họa xảy ra. Vậy liệu ai trong số chúng ta, với tai trần mắt thịt, có thể chắc chắn 100% là ngay ngày mai thôi, khi bạn tỉnh dậy, mọi thứ vẫn bình yên. Sẽ không có một máy bay rơi, quả bom nổ, một hòn đạn, mũi tên bay lạc, hay thậm chí là động đất, sóng thần.. Sẽ không có một điều tồi tệ nào đó xảy đến với người bạn thân yêu, hoặc chính bản thân bạn?

Vì vậy, đơn giản là đừng chờ đợi, hãy sống hết mình, yêu thương hết mình cho ngày hôm nay. Hãy làm những việc mà bạn cảm thấy cần thiết, trước khi quá muộn. Dù cho thế nào đi nữa, tất cả chúng ta đều nợ anh chị em mình, ba mẹ mình, ít nhất là một lời cảm ơn chân thành, một cái ôm thật chặt, hoặc một lời xin thứ được lỗi, cảm thông. Cách đây ít lâu, mình đã phá bỏ rào cản, để tâm sự với mẹ mình những điều bao năm giấu kín, và thân thiện hơn với ông anh ruột, rồi lần đầu tiên sau hơn 10 năm chung sống, mình đã khóc, và ôm ba mình, nói lời yêu thương. Một cảm giác rất tuyệt vời, hãy đơn giản là hành động. Và đừng quên để ý đến ngôn ngữ yêu thương của mọi người xung quanh nhé!
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Sưu tầm bởi katori ngày 30.01.2010. Có 66411 lượt xem. Đánh giá:
Gởi truyện này Yêu thích Chép về máy Đánh giá: 4.43 điểm (7 votes)
Cảm nhận
Gởi bởi gautrang vào ngày 31.01.2010 07:47:46
G se lam nhu vay! Bai viet rat hay va y nghia! Cam on k nhieu ^^
Gởi bởi ngoisao vào ngày 01.02.2010 07:43:34
ừ, cmaaymaays ai đã làm những gì khiến cho bố mẹ vui khi được ở bên cạnh họ, mình cũng thế mình sẽ cố gắngdeerr lăm bố mẹ mình vui và tự hào.
Gởi bởi beyeu1080 vào ngày 01.02.2010 09:05:50
mình đang ở rất xa ba mẹ của mình và mình không có cái diễm phúc được gặp ba mẹ mỗi ngày, mỗi tuần hay mỗi tháng. Mình nhớ, nhớ nhà, nhớ gia đình, ba mẹ, nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ cả những câu chửi cho dù là tục của ba mỗi khi bực bội. Mình không được cái diễm phúc đó. Nhưng mình sẽ cố gắng để cuối năm được về thăm mọi người. Xa rồi mới biết nhớ thương. Đúng là " KHI TA Ở ĐẤT LÀ NƠI ĐẤT Ở_ KHI TA ĐI ĐẤT BỖNG HÓA TÂM HỒN "
Gởi bởi ruaconngoc vào ngày 02.02.2010 07:22:36
Cam on ban da cho minh biet duoc nhung sai sot cua minh.Sau khi minh doc xong nhung loi cua ban,minh da biet duoc rang minh da rat la vo tam voi gia dinh mac du minh luc nao cung o gan ben canh.Minh se co gang lam duoc nhung gi ma minh co the lam nhat cho ba me va gia dinh minh.
Gởi bởi katori vào ngày 02.02.2010 11:18:34
Chính bản thân mình cũng cảm thấy những điều tương tự khi đọc bài này. Mình chưa bao giờ thể hiện bất cứ của chỉ nào để chứng tỏ mình yêu ba mẹ, dù thực sự mình rất yêu họ. Cái thế giới của mình mình lại không thể hay là do ích kỉ nên mình không hề muốn ba mẹ hay bất cứ ai chen vào.
Gởi bởi kute vào ngày 02.02.2010 16:35:20
cám ơn K, một bài học ý nghĩa, ít ra thì mình còn nhận ra được rằng, chúng ta còn ba mẹ là điều hạnh phúc
Gởi bởi priatno vào ngày 03.02.2010 08:19:30
Mình cũng vậy, mình luôn luôn phải xa gia đình,xa những người thân yêu... vì vậy mình luôn nói với họ rằng mình yêu họ,mình nhớ họ ... có thể người khác thấy lạ lẫm khi mình hay nói như vậy, nhưng mình luôn muốn thể hiện tình cảm của mình - đó hoàn toàn không phải là sự khách sáo,sáo rỗng -đó chính là tình yêu mà mình dành cho họ khi mình không thể ở gần họ ...
Gởi bởi leealone vào ngày 05.02.2010 09:28:48
mình cũng vậy làm ba mẹ buồn hixhix,bi giờ có hối hận thì cũng muộn mất
Gởi bởi flywiththewind1412 vào ngày 05.02.2010 14:52:32
hối hận giờ vẫn chưa muộn
Gởi bởi saosang_hn91 vào ngày 08.02.2010 10:10:30
qua that la rat dung "đơn giản là đừng chờ đợi, hãy sống hết mình, yêu thương hết mình cho ngày hôm nay. Hãy làm những việc mà bạn cảm thấy cần thiết, trước khi quá muộn"
Gởi bởi tinadethuong vào ngày 08.02.2010 22:56:55
cảm ơn người bản đã viết câu truyện này,thật ý nghĩa và làm đánh thức tâm hồn của bổn phận làm con trong gia đình
Gởi bởi khuvuonnho vào ngày 08.03.2010 14:32:44
thật khó! thật khó để làm đ7ược đoiều đó! chính bản thân tôi cũng rất muốn nói những lời:con nhớ mẹ lắm, con thương mẹ lắm, con giận cha lắm!... tất cả tất cả những gì tôi nghĩ không bao giơ tôi có thể nói được với ba mẹ, không nói được không phải là họ không chịu lắng nge ma do hoàn ảnnh sống đã lảm gia đình tôi nhu vậy, gia đình mà không ai nói ra được những câu quan tâm như thế, mà chính bản thân mọi người tự cảm nhận! đó là rào cản được xây rất vững chắc, t6oi đã muốn phá bỏ nó tư rất rất lâu rồi, nhưng dến bay giờ, đã 24 tuổi rồi ma vẫn chưa diền tả được cảm xúc của mình với ba mẹ! đóla điều thất bại nhất của tôi!
Gởi bởi dungkk vào ngày 10.03.2010 09:30:00
các bạn nè! hãy cố gắng nói với ba tiếng "con yêu ba" khi còn cơ hội được nói nhé!!!!!.vì mình là một người con không còn có cơ hội đó nưa rùiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.!!!!bây giờ mình thèm được cất tiếng gọi "ba! con yêu ba!"...............................................................
Gởi bởi balu_ngocnghech vào ngày 11.03.2010 11:45:49
Thay vì nói " I love you " tôi hiểu mình nên nói băng những lời chân thật từ con tim hay ít nhất là những cử chỉ đơn giản dù chỉ là một cái ôm thật chặt hay một cái siết tay nhẹ.....với những người thân yêu nhất của tôi. Cảm ơn bạn đã giúp tôi nhận ra 1 chân lý bình dị nhưng quan trọng đến nhường nào trong cuộc sống mà ba mẹ là những người khởi nguồn.
Thank nhìu nhìu!!!
Gởi bởi duydh89 vào ngày 20.03.2010 17:49:20
vãi lồn!
Gởi bởi tania vào ngày 14.06.2010 13:56:17
:X
Gởi bởi thunguyen vào ngày 26.07.2010 13:08:40
rất có ý nghĩa.đúng wa đi thôi.con người nhất là những người trẻ chúng ta đôi khi rất ngại bày tỏ tình cảm của mình đối với những người trong gia đình.đến khi nhận ra muốn thẩ hiện thì k còn cơ hội nữa rồi...
Gởi bởi uyennhi_103 vào ngày 29.06.2011 13:33:57
Mình không được gần ông ,nhớ ông rất nhiều ,câu chuyện này khiến mình cảm thấy ,mình canlamf một điều gì đó có ý nghĩa đối với gia đình của mình .
Gởi bởi thanhthaohitc vào ngày 17.02.2012 08:32:34
câu chuyện này làm cho mình phải xem lại minh thôi. Mình sẽ cố gắng làm tất cả những điều đó khi ba mẹ mình còn ....
Gởi bởi tonythien vào ngày 23.03.2012 23:02:41
Rất hay !!! Thanks
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Sự kiện
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





User Online
471 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 471 khách