Bản không dấu Trạm điện thoại trên thiên đường
(Hoathuytinh.com) Anh,

Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: "Em, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem... Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề "cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
Em

Ngày 19 tháng 5...

Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã tuèng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Anh.. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
Em.

Ngày 26 tháng 5...

Anh,

Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: "Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : "Cô nhóc này em hư quá!", thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng... tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Yêu anh...

Ngày 1 tháng 6...

Anh,

Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: "Em, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em."Em tinh nghịch hỏi lại: "Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: "Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: "Vậy thì anh hãy lấy em đi". Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về... Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
Vợ anh


Ngày 7 tháng 6...

Anh,

Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: "Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Anh sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa". Băng Băng ôm chặt em khóc: "Anh đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu... Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..."
Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
...

Ngày 20 tháng 6...

Anh,
Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không?
Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không?
Đã rất lâu rồi em không được nghe nói "Anh yêu em..."
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Sưu tầm bởi ruangoc ngày 23.04.2009. Có 60792 lượt xem. Đánh giá:
Gởi truyện này Yêu thích Chép về máy Đánh giá: 5 điểm (4 votes)
Cảm nhận
Gởi bởi masuhin vào ngày 23.04.2009 08:02:53
:(( woa woa, mỗi lần đọc bài này là mas lại rưng rưng nước mắt. Tình là jì mà khiến con người phải sầu muộn đau khổ....

Quá niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Gởi bởi nguyenth_1988 vào ngày 23.04.2009 11:42:26
buồn quá.. hix....
Gởi bởi hoangmang_17 vào ngày 24.04.2009 10:43:05
thật cảm động
Gởi bởi ruangoc vào ngày 25.04.2009 03:43:12
mình thích chuyện này nhất trong tất cả những chuyện mình đọc
Gởi bởi rachel_aiphuong vào ngày 25.04.2009 16:25:10
Buồn và cảm động lắm...Mình khóc...
Gởi bởi ruangoc vào ngày 26.04.2009 02:11:27
có những vết thương không bao giờ thanh sẹo
Gởi bởi tinhyeudep vào ngày 28.04.2009 07:44:04
Buồn quá à, tội nghiệp cô ấy, thuơng cô ấy quá...
Gởi bởi meonaughty vào ngày 02.05.2009 08:06:09
...anh ấy đi rồi................
Gởi bởi buomlatao vào ngày 10.05.2009 13:32:22
sao ma buon the k pjet.chac co gaj do pj tam than r0j.nhug ho y nhau that k pjet ng0aj d0j ko aj nhu the k.
Gởi bởi kiwi_titi vào ngày 16.05.2009 02:29:36
đọc bài này xong thì nước mắt cũng rơi theo lun, hixhix..huhu
Gởi bởi ruangonghinh vào ngày 16.05.2009 10:49:47
sống mà để mất tình yêu thì có lẽ mất tích để giữ tình yêu luôn đẹp cũng hay !
Gởi bởi oujyo_ouji vào ngày 17.05.2009 15:02:29
:((...tình yêu sao mà đẹp quá :((...ko biết trên thiên đường có tạm đt hok?! :((
Gởi bởi xuieu vào ngày 17.05.2009 18:44:33
chuyện cảm động wá....:(.....có thể có fép màu nào....biến trạm điện thoại trên thiên đường thành sự thật kô nhỉ....:(....để cô gái trong truyện kia có thể vơi đi nỗi bùn đang dằng xé từng ngày....ước jì trên thế gian này có fép màu....:)...peace!...:)
Gởi bởi lammathai89 vào ngày 26.05.2009 04:15:41
u chuyện cũng buồn phải kong các ban.neu minh o gan cô ây minh se an ui co ay
Gởi bởi endless_love210489 vào ngày 26.05.2009 08:32:19
ước gì có một người cũng chờ tôi như vậy.
Gởi bởi thienngan vào ngày 03.06.2009 07:29:17
1 câu chuyện tình yêu buồn. tại sao nhữg ng yêu nhau thật lòng lại ko có cơ hội bên nhau????????
Gởi bởi cheny vào ngày 26.06.2009 04:33:39
Bùn thật, mất đi tình iu là nỗi đau lớn nhất, hix...
Gởi bởi ruangoc vào ngày 15.07.2009 10:40:01
mình đã đọc cho anh nghe chuyện nay
Gởi bởi ruangoc vào ngày 14.08.2009 14:55:28
có những ước mơ k thể thực hiện được?có những yêu thương mà k thể tới bên nhau
Gởi bởi funny vào ngày 17.09.2009 03:09:41
ôi ! buồn quá
Gởi bởi tigon vào ngày 09.10.2009 08:06:33
Mình cũng đã rơi nước mắt khi dc chuyện này. Câu chuyện thật buồn....
Gởi bởi amanita_virosa vào ngày 13.10.2009 13:52:36
...cảm giác khi mất 1 ai đó nhưng vẫn chưa tin điều đó đã xảy ra....hiz...
Gởi bởi katori vào ngày 11.12.2009 12:08:41
Một kết thúc buồn! Tự hỏi đến bao giờ cô ấy có thể quên được nhỉ? Không thể! Tình yêu luôn là nỗi ám ảnh mà bản thân người trong cuộc khó có thể bước ra.
Gởi bởi gautrang vào ngày 24.11.2010 14:58:44
Cậu chuyện thật buồn, thật khiến người ta cảm động. Một sự ra đi đáng tiếc , mọi người chú ý lái xe cẩn thận nhé .Không vì mình thì cũng vì những người mình yêu thương !
Gởi bởi nh0k_kun vào ngày 21.01.2011 10:07:13
d0c di d0c lai ma cu thay cam d0ng qua...luc na0 cung r0m r0m nc mat...day la cau chuyen minh thich nhat va chi n0 lam minh r0i nc mat...huhuhu....kakaka...
Gởi bởi nh0k_kun vào ngày 21.01.2011 10:08:19
cau chuyen ma minh thich nhat., lu0n la nhu the...
Gởi bởi utmo vào ngày 07.12.2011 18:08:42
ng tot thuong bac meng??????co dung k nhi?
ai cho t nim tin vao cd nua day...a da di roi...
Gởi bởi huanhuong vào ngày 11.12.2011 04:57:51
nước mắt..lại là nước mắt.
anh của em.......em chỉ có một người chồng.. là anh ,mà thôi
mọi người hãy trân trọng khi vẫn đang ở cạnh người minh yêu thương
Gởi bởi cafe296 vào ngày 27.01.2012 13:20:55
..................nước mắt .............+.............. nước mắt..................
Gởi bởi pid2prinky vào ngày 08.03.2012 17:08:25
Tiếc thương 1 mối tình...
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Sự kiện
Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





User Online
432 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 432 khách