Bản không dấu Cô gái đi xe buýt
(Hoathuytinh.com) Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ?
Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù mà !" - Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu ? Anh bỏ rơi em phải không ?"
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói : "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !".
Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ ? Cô hỏi :
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !
- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin : món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ?
Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù mà !" - Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu ? Anh bỏ rơi em phải không ?"
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói : "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !".
Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ ? Cô hỏi :
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !
- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin : món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Cảm nhận
Gởi bởi huanhuong vào ngày 11.12.2011 05:46:19
giá như anh yêu em ,một ít thôi, cũng được
Gởi bởi hathanh vào ngày 12.12.2011 06:32:08
quả thật câu chuyện ý nghĩa vô cùng..!!..và làm mình hiểu được như thế mới là tình yêu thật sự đóa!!
Gởi bởi duong030291_1 vào ngày 29.12.2011 07:23:15
chỉ có tình yêu thật sự mới tạo nên điều kì lạ mà thôi,ty thật sẽ tạo dc một phép nhiệm màu
Gởi bởi hoanganhtuan vào ngày 04.01.2012 13:35:48
boi ty la 1 de tai muon thuo va tu long tin cua mjnh them suc manh cua nguoi da chap nhan tat ka de sanh buoc tren con duong con lai,cho du nguoi mjnh yeu la nguoi xau nhat trong thien ha nhung dv ty thi bao gjo nguoi that long cung nghi la nguoi dep nhat tren doi
Gởi bởi votinh00 vào ngày 15.01.2012 13:55:17
tôi cũng làm dc như vậy chỉ là ko biết lái xe
Gởi bởi thanhvan vào ngày 18.01.2012 06:48:23
tjh yêu lúc nào cûg dep!câu chuyên này hay wa
Gởi bởi heodatheonhua vào ngày 30.01.2012 15:29:23
truyện chỉ là chuyện. thực tế chẳng bao giờ có ty đích thực. tất cả chỉ là dối trá lừa lọc và lợi dụng
Gởi bởi freeman vào ngày 15.02.2012 05:44:50
tôi cũng làm đc như vậy, chỉ là ko có xe để lái
Gởi bởi npc_kill_npc vào ngày 26.02.2012 13:55:49
Nếu bạn tin vào 1 thứ --- đó chính là sự kỳ diệu của tình yêu, thì mọi thứ đều có thể xảy ra
Gởi bởi ttphuong27 vào ngày 11.04.2012 13:20:12
Tôi tin mọi thứ đều có thể xảy ra. nếu bạn yêu bằng tất cả con tim thì bạn sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Tình yêu đích thực k đẹp như trong cổ tích, k lãng mạn như trong phim, nó dung dị, bình thường nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết giá trị của nó.
Gởi bởi nh0ck_ng0ck_92 vào ngày 22.04.2012 06:52:36
câu truyện hạnh phúc thật đấy... không biết trong cuộc sống này có bao nhiêu người được may mắn như vậy nhỉ...!
Gởi bởi metoo vào ngày 03.05.2012 13:13:57
k muon nem trai hanh phuc sau khi gap bat hanh z dau
Gởi bởi khanhngoc828310 vào ngày 31.07.2012 02:25:53
mot tinh yeu that cao ca, o cuoc song hien tai co con tinh yeu nhu vay nua khong ta?
Gởi bởi linhkhongquansu30 vào ngày 04.08.2012 16:08:59
Ôi tênh̀ êu ! Nó là cái gì nhẩy?
Gởi bởi thanhphale vào ngày 23.10.2012 02:34:06
Mình chỉ cần ai đó ở bên, đủ mạnh mẽ để mình dựa dẫm. Thế thôi mà sao khó quá!
Gởi bởi chimsebanmaj vào ngày 28.10.2012 01:36:02
t/y là 1 điều kỳ diệu..........................................................................................................!
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký