Bản không dấu Bài học của mẹ
(Hoathuytinh.com) “Phần quan trọng nhất trong cơ thể của mỗi chúng ta là gì?
Đó là câu hỏi mà mẹ đã hỏi tôi lâu lắm rồi, và cung đã nhiều lần lắm tôi chua tìm lời giải thích xác đáng để thuyết phục đuợc mẹ.
Khi còn là cô bé, tôi cho rằng đôi tai là quan trọng nhất vì chúng thật sự cần thiết để tôi lắng nghe tiếng giảng bài của thầy giáo và những âm thanh xung quanh mình.
- Không phải nhu thế, con gái - mẹ nói - Rất nhiều người mất thính lực vẫn sống và làm việc đuợc đó thôi.
Vài năm sau đó tôi cho rằng đôi mắt là câu trả lời hoàn hảo nhất, nhưng mẹ vẫn không đồng ý bởi, theo mẹ, nhiều người khiếm thị vẫn thành công trong học tập và công việc.
Thời gian trôi qua, tôi đã bắt đầu truởng thành những lời giải đáp cho câu đố của mẹ vẫn còn để ngõ. Mẹ tôi sau đó cũng đã hỏi tôi vài lần nhung những gì tôi nhận đuợc từ mẹ là cái vuốt đầu an ủi và cái mỉm cười nhẹ nhàng.
Năm ngoái, ông nội tôi qua đời. Tất cả mọi người đều đau buồn và ai cũng khóc. Thậm chí bố tôi cũng khóc, và đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố khóc. Trong ngày đua tang ông, mẹ đến bên tôi và nói: “Con đã biết phần nào là quan trọng nhất hay chưa?. Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ hỏi vào lúc này,mặc dù tôi biết câu hỏi đầy ý nghiã này của mẹ vẫn chua đuợc tôi giải đáp.
Mẹ nhìn khuôn mặt bối rối của tôi: “Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho con biết con vẫn đang tồn tại trong cuộc đời này. Mỗi câu trả lời truớc kia của con đều không làm hài lòng đuợc mẹ nhung hôm nay mẹ muốn con ghi nhớ bài học này?.
Mẹ nói trong nuớc mắt: “Đó là đôi vai?. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mẹ tiếp tục: “Khi một ngườii bạn hay một người yêu quý nào đó của con đau buồn, hoặc cần một điểm tựa để dựa đầu vào đó mà khóc. Và đôi vai của con sẽ giúp đuợc họ. Mỗi người đều cần có một bờ vai của ai đó để khóc một vài lần trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng xung quanh con có đủ tình thương yêu và những bờ vai ấm áp để con có thể dựa vào mỗi khi con cảm thấy cần thiết. Điều quý giá nhất trogn mỗi chúng ta không phải là chỉ nghi riêng cho bản thân chúng ta, mà là một sự cảm thông với những vết thuong của những người xung quanh ta. Mọi người có thể quên những gì con nói....., quên những gì con làm....., nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên đuợc bờ vai của con đã từng gánh vác những đau khổ và mất mát của họ
Đó là câu hỏi mà mẹ đã hỏi tôi lâu lắm rồi, và cung đã nhiều lần lắm tôi chua tìm lời giải thích xác đáng để thuyết phục đuợc mẹ.
Khi còn là cô bé, tôi cho rằng đôi tai là quan trọng nhất vì chúng thật sự cần thiết để tôi lắng nghe tiếng giảng bài của thầy giáo và những âm thanh xung quanh mình.
- Không phải nhu thế, con gái - mẹ nói - Rất nhiều người mất thính lực vẫn sống và làm việc đuợc đó thôi.
Vài năm sau đó tôi cho rằng đôi mắt là câu trả lời hoàn hảo nhất, nhưng mẹ vẫn không đồng ý bởi, theo mẹ, nhiều người khiếm thị vẫn thành công trong học tập và công việc.
Thời gian trôi qua, tôi đã bắt đầu truởng thành những lời giải đáp cho câu đố của mẹ vẫn còn để ngõ. Mẹ tôi sau đó cũng đã hỏi tôi vài lần nhung những gì tôi nhận đuợc từ mẹ là cái vuốt đầu an ủi và cái mỉm cười nhẹ nhàng.
Năm ngoái, ông nội tôi qua đời. Tất cả mọi người đều đau buồn và ai cũng khóc. Thậm chí bố tôi cũng khóc, và đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố khóc. Trong ngày đua tang ông, mẹ đến bên tôi và nói: “Con đã biết phần nào là quan trọng nhất hay chưa?. Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ hỏi vào lúc này,mặc dù tôi biết câu hỏi đầy ý nghiã này của mẹ vẫn chua đuợc tôi giải đáp.
Mẹ nhìn khuôn mặt bối rối của tôi: “Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho con biết con vẫn đang tồn tại trong cuộc đời này. Mỗi câu trả lời truớc kia của con đều không làm hài lòng đuợc mẹ nhung hôm nay mẹ muốn con ghi nhớ bài học này?.
Mẹ nói trong nuớc mắt: “Đó là đôi vai?. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mẹ tiếp tục: “Khi một ngườii bạn hay một người yêu quý nào đó của con đau buồn, hoặc cần một điểm tựa để dựa đầu vào đó mà khóc. Và đôi vai của con sẽ giúp đuợc họ. Mỗi người đều cần có một bờ vai của ai đó để khóc một vài lần trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng xung quanh con có đủ tình thương yêu và những bờ vai ấm áp để con có thể dựa vào mỗi khi con cảm thấy cần thiết. Điều quý giá nhất trogn mỗi chúng ta không phải là chỉ nghi riêng cho bản thân chúng ta, mà là một sự cảm thông với những vết thuong của những người xung quanh ta. Mọi người có thể quên những gì con nói....., quên những gì con làm....., nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên đuợc bờ vai của con đã từng gánh vác những đau khổ và mất mát của họ
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
va ta cug~ faj? Kan" n0' khj ta thay guk nga~ d0' chjnk' la m0t. Bờ vaj.
Dau aj gjám trắk rằg tr0g c/s nay m xẽ đứng vữg trên đôj chân m dc. Xẽ có luk đôj chân m mệt mỏj va kần một đjểm tựa để nghỉ ngơi đó chínk là bờ vai c? N thân trog gd mik & n pạn thân h0ak chỉ là môt n mớj wen.