Nhật ký của agar
agar viết vào ngày 07.10.2009
nhớ !
chà, đang là mùa thu đấy ^^ thích tưởng tượng mùa thu vàng úa, thứ màu vàng khơi gợi quá khứ ...
Sinh ra giữa mùa thu, lớn lên bên mùa thu của một thành phố trầm lặng ( có lẽ là trầm hơn nhiều so với cái nơi mà nó đang sống). Nó xa tới 4 mùa thu HN rồi, nó cũng ko còn nhớ rõ nữa ... mọi thứ cứ mơ hồ trong nó và mùa thu trong tim nó giờ chỉ là tưởng tượng.
Cảm giác về bức tranh nó vẽ lúc điên loạn, mang 1 chút gì đó của mùa thu tưởng tượng, một lối nhỏ, chiếc ghế mà không phải ghế đá nhé ( nó vẫn luôn thích chiếc ghế bằng gỗ như thế nằm dưới một tán cây) và gió, gió cứ thế ào qua lặng lẽ làm tung từng chiếc lá. Nó muôn vẽ một ai đó cho không khí trong bức tranh thêm phần cô đơn nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu nét vẽ đó làm sao ... và chỉ đơn giản, 1 chiếc khăn len quên trên thành ghế = đó là sự chờ đợi, sự thất vọng và cuối cùng là từ bỏ nhưng lại vẫn còn đó chút lưu luyến.
Chiếc khăn giống như vật gắn kết cuối cùng của 2 con người, lời hẹn ước ... chiếc khăn ở lại đó, lặng tung cùng gió ... cảm giác buồn nhưng thật trong lòng ko lặng ^^
Hì hì, tự nhiên nó lại mún suy nghĩ lãng mạn 1 chút, bù lại cho mấy ngày nó điên điên và tưng tưng và quên mất cả cảm giác khi vẽ ^^
Quay lại với mùa thu, uh, nó thích cái cảm giác buồn và cô độc đó, mùa thu lặng lẽ ... giống những chiều nó chạy xe thật chậm để như muốn ôm chọn từng gốc cây, từng góc nhỏ trên đoạn đường Hoàng Hoa Thám ( đoạn ngang qua vườn bách thảo) ... đoạn đường đó cứ đẹp một cách kỳ lạ trong tim nó ... nó muốn giữ đoạn đường đó cho 1 ai đó sẽ cùng nó bước đi trong chiều thu ... đoạn đường giống như 1 món đồ thủy tinh dễ vỡ trong tim nó vậy ... từ khi sinh ra tới khi lớn lên, đã bao lần chạy xe qua đoạn đường đó nhưng chưa 1 lần nó dám tự đi bộ trên đoạn đường đó ... nó chỉ biết nâng niu và cất giữ cảm xúc đó ... sẽ có một ngày nó tin là thế, nó sẽ bước đi trên đoạn đường đẹp đẽ đó với giấc mơ của nó :x
Hôm nay nó lại lãng mạn thế, hì hì, nó vẫn luôn thế, ngốc ạ ^^ Và nó cũng chẳng biết, tới bao giờ nó mới lại được sống giữa mùa thu, mùa thu Hà Nội nhỉ ... liệu nó có phải đi xa mãi ko nhỉ ... 4 năm rồi, nó thèm cái cảm giác đón chờ sự giao mùa, thèm cái cảm giác trải qua cuộc sống với 4 mùa, thèm những ngày cả nhà cùng nhau chuyển quần áo mùa hè lên trên gác và chuyển quần áo mùa đông vào tủ đề đón gió lạnh, thèm một sáng mai thức dậy và hơi lạnh báo nó sự chuyển mùa, thèm những ngày nắng vàng nhẹ mà gió hanh khô lại cứ ùa sẽ làm rùng mình những ai quên đen theo áo khoác ...
Giờ nó thấm thía cái cảm giác đi xa, nhưng có xa mới biết mình yêu tới thế nào ^^ và nó là đứa dễ thích nghi nhưng hồn thì mãi không thể đổi ... hì hì, trở về luôn là điều nó mong muốn và nó muốn mọi thứ trong đời nó rồi đây sẽ không xa khỏi HN nữa đâu ... nó muốn thế và sẽ cố :x
Sinh ra giữa mùa thu, lớn lên bên mùa thu của một thành phố trầm lặng ( có lẽ là trầm hơn nhiều so với cái nơi mà nó đang sống). Nó xa tới 4 mùa thu HN rồi, nó cũng ko còn nhớ rõ nữa ... mọi thứ cứ mơ hồ trong nó và mùa thu trong tim nó giờ chỉ là tưởng tượng.
Cảm giác về bức tranh nó vẽ lúc điên loạn, mang 1 chút gì đó của mùa thu tưởng tượng, một lối nhỏ, chiếc ghế mà không phải ghế đá nhé ( nó vẫn luôn thích chiếc ghế bằng gỗ như thế nằm dưới một tán cây) và gió, gió cứ thế ào qua lặng lẽ làm tung từng chiếc lá. Nó muôn vẽ một ai đó cho không khí trong bức tranh thêm phần cô đơn nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu nét vẽ đó làm sao ... và chỉ đơn giản, 1 chiếc khăn len quên trên thành ghế = đó là sự chờ đợi, sự thất vọng và cuối cùng là từ bỏ nhưng lại vẫn còn đó chút lưu luyến.
Chiếc khăn giống như vật gắn kết cuối cùng của 2 con người, lời hẹn ước ... chiếc khăn ở lại đó, lặng tung cùng gió ... cảm giác buồn nhưng thật trong lòng ko lặng ^^
Hì hì, tự nhiên nó lại mún suy nghĩ lãng mạn 1 chút, bù lại cho mấy ngày nó điên điên và tưng tưng và quên mất cả cảm giác khi vẽ ^^
Quay lại với mùa thu, uh, nó thích cái cảm giác buồn và cô độc đó, mùa thu lặng lẽ ... giống những chiều nó chạy xe thật chậm để như muốn ôm chọn từng gốc cây, từng góc nhỏ trên đoạn đường Hoàng Hoa Thám ( đoạn ngang qua vườn bách thảo) ... đoạn đường đó cứ đẹp một cách kỳ lạ trong tim nó ... nó muốn giữ đoạn đường đó cho 1 ai đó sẽ cùng nó bước đi trong chiều thu ... đoạn đường giống như 1 món đồ thủy tinh dễ vỡ trong tim nó vậy ... từ khi sinh ra tới khi lớn lên, đã bao lần chạy xe qua đoạn đường đó nhưng chưa 1 lần nó dám tự đi bộ trên đoạn đường đó ... nó chỉ biết nâng niu và cất giữ cảm xúc đó ... sẽ có một ngày nó tin là thế, nó sẽ bước đi trên đoạn đường đẹp đẽ đó với giấc mơ của nó :x
Hôm nay nó lại lãng mạn thế, hì hì, nó vẫn luôn thế, ngốc ạ ^^ Và nó cũng chẳng biết, tới bao giờ nó mới lại được sống giữa mùa thu, mùa thu Hà Nội nhỉ ... liệu nó có phải đi xa mãi ko nhỉ ... 4 năm rồi, nó thèm cái cảm giác đón chờ sự giao mùa, thèm cái cảm giác trải qua cuộc sống với 4 mùa, thèm những ngày cả nhà cùng nhau chuyển quần áo mùa hè lên trên gác và chuyển quần áo mùa đông vào tủ đề đón gió lạnh, thèm một sáng mai thức dậy và hơi lạnh báo nó sự chuyển mùa, thèm những ngày nắng vàng nhẹ mà gió hanh khô lại cứ ùa sẽ làm rùng mình những ai quên đen theo áo khoác ...
Giờ nó thấm thía cái cảm giác đi xa, nhưng có xa mới biết mình yêu tới thế nào ^^ và nó là đứa dễ thích nghi nhưng hồn thì mãi không thể đổi ... hì hì, trở về luôn là điều nó mong muốn và nó muốn mọi thứ trong đời nó rồi đây sẽ không xa khỏi HN nữa đâu ... nó muốn thế và sẽ cố :x
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Dựa theo bức tranh này, tôi xin được đoán thử nhé, nếu sai mong bạn bỏ qua.
Bạn là một người mơ mộng, bạn thích sự êm ả, nhẹ nhàng, bạn muốn gặp một ai đó, nhưng có thể người đó đã đi xa (một người trong ký ức xa xưa, mà đôi khi chính bạn cũng không nhớ), hoặc là người đó chưa tới trong cuộc đời bạn (và bạn không biết người đó là ai).
Bạn luôn khắc khoải, mong chờ, và dù không gặp được, bạn vẫn muốn để lại dấu ấn, để người đó nhận biết tín hiệu, giống như Mỵ Châu xưa kia, đã để lại tín vật cho Trọng Thủy tìm về...