Ngộ lắm, ta muốn viết về niềm vui. Cớ gì cất bước vào đây, lòng chùng xuống. Những câu từ như có chân, nhảy múa. Múa cái điệu chi lạ lùng mà trc giờ ta chỉ thấy ở đây, nhà họ Hoa ko cùng huyết thống. Lúc buồn, lúc vui, lúc đang ngông nghênh chợt líu ríu ngại ngùng...ta chợt thấy, lùng bùng đôi ba chữ ...vu vơ.
Bạn vẫn viết nk, nhưng dạo này, ko cho ai comment. Có cảm giác vì những lần ta đã ghé, đã để lại 1 vài thứ quen, để 1 ngày bạn nhận ra, ta lạ hoắc. Vỡ! Rồi đóng luôn những cánh cổng mơ hồ, phô bày sự hoang tàn cũ mục, vô tình khơi lên những băn khoăn...
Ta đã từng bước vào. Nhưng chắc giờ sẽ rời xa. Mãi mãi. Những con ng họ Hoa một thời cũ kỹ. Những ng bạn quen biết nhau, và đã từng quen biết ta, nhưng giờ, xa lạ thôi.
Nhé! Bỏ đi, từ ng mới đến ng cũ...thật xót xa khi ta muốn gần, mà mọi thứ lại quá xa. Vì 1 ng mà chúng ta biết nhau. Chỉ cần ta quay đi, quên luôn ng ấy, thì chúng ta, cũng chỉ là những ng dưng khác họ...phải ko?
Đắng một chút, nhưng nuốt vào trong cả thôi. Đời mà, mấy khi vẹn tròn yêu_ghét !!!
Mệt_mỏi_ủ_ê!