Nhật ký của chubethongminh
chubethongminh viết vào ngày 06.10.2009
'Mưa hồng' trong tôi đã không còn hồng!

Hôm nay lại mưa dai dẳng. Đang ở trường muốn viết cái gì đó. Bỏ tất chạy về nhà, cũng là lúc 'Mưa hồng' vang lên. Mưa hồng, tui biết không lâu. Bài này đang được chơi piano, nhưng trong đâu tui là cây guitar và một giọng hát khác. hihihihi. Họ đã hát cùng nhau, và lần đầu tui nghe Mưa hồng, tui thấy nó hay, tui thích nó. Tui thik câu đầu nhất 'trời ươm nắng cho mây hồng' -> rất thơ, rất nhẹ, rất thật, nhưng cũng rất mơ. ...Và câu cuối 'cuộc đời có bao lâu mà hửng hờ' -> Mỗi khi nghe đến đây tui thây nhẹ tênh, có thể giũ bỏ tất cả khó chịu, tất cả bực dộc, hận thù, hờn trách, tủi nhục,... vì sợ sớm mai đây sẽ chẳng còn kịp yêu thương.....Nhưng lần này tui lại lầm bầm torng miệng ' có bao lâu mà hửng hờ,... nhưng không đủ dài để quên'. Tui thấy mình rất phụ nữ, dễ tha thứ phút chốc, nhưng lại khó quên. Có lẽ cái tính ích kỷ của con gái, cái tính chấp vặt và thù dai. hihihihi.

Dạo gần đây có khi tui tưởng mình sắp điên. Áp lực và đủ thứ, những suy nghĩ chống đối, nhưng điều chướng tai gai mắt, những thứ giả dối, những điều tui ghét, Nhưng vở kịch mà tui fai xem bất đắc dĩ, nhưng tui ko thể làm gì khác. Tui làm gì bây h? Chả lẽ phanh phui mọi việc giả dối đó, hay là gào thét tất cả trong lòng, hoặc giả bảo họ thôi đóng kịch đi,.....Rồi thì lại rối tung và tui ko có đủ năng lượng để giải quyết. Thứ duy nhất tui có thể làm là lãng tránh đi, nhắm mắt lại, tự nhũ với mình quên đi quên tất, không liên quan gì mình. hic..hic... Tui ko muốn sống vô trách nhiệm với đời, với ng như thế. Nhưng sao tui ko có năng lượng để chống trả????? Tôi đang sợ, sợ sẽ nhận những thứ fu fang, sợ bị hất hủi, sợ những ng lạ, và sợ cả bạn mình sẽ tổn thương mình. Tôi thấy mình kì quặc. Một cai gì đó buồn đau vô hồn cản tôi không thể sống vui vẻ với tất cả.

Tôi muốn quên thực tại, quên những thứ giả dối, quên nhưng tổn thương, quên những sự thật phủ phàng, quên tất cả nhũng điều tôi đã làm cho ng khác để chỉ nhớ những điều ng ta đã làm cho tôi mà có thể mĩm cười tha thứ và biết ơn.

Tôi xem lại tôi trong quá khứ cùng các bạn. Tôi đã cười chứ không khóc. Tôi thật sự hạnh phúc và mãn nguyện với cái tôi ngày xưa, không đẹp, không đáng iu, không tài giỏi nhưng luôn được iu thương từ những ng bạn ( cái mà có lẽ bây không có).

Và tôi khóc cho tôi bây h.........

Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
120 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 1 thành viên và 119 khách