Nhật ký của keongot
keongot viết vào ngày 09.04.2009
Hơi ấm biệt ly
Chiều nay trời mưa buồn quá!
Đi xa nhà suốt 6 năm qua, nhìn lại suốt chặng đường mình đã đi qua đôi khi tự hỏi một con bé sống thiếu tình thương như mình sao lại có thể mạnh mẽ đến như vậy...
Nhìn mưa nhớ nhà quá , nhớ papa, mom, bà ngoại, anh hai , cậu mợ và mấy đứa em út. Đã bao lâu rồi mình không có được cảm giác ấm áp yêu thương và hạnh phúc khi được sống bên cạnh gia đình thân yêu như bao người khác...
Nhớ đám bạn ở nhà, từ ngày mình đi xa tụi nó cũng rã đám vì mình, mỗi khi mình trở về tụi nó lại có mặt đầy đủ dù bận rộn thế nào tụi nó cũng bỏ hết để đi lang thang với mình. Bạn bè tụi nó vẫn thường nói không có mình dường như mất vui và không có mình cảm thấy thiếu vắng....
Bao lâu rồi nhỉ mình không có cảm giác như ngày ấy dù lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, ai cũng nói mình sống vô tư nhưng thật chất không ai biết được " đằng sau nụ cười luôn chất chứa những giọt nước " . Không biết từ lúc nào mình không thể khóc nỗi nữa, mình gì chất chứa trong lòng không thể nói ra chỉ biết cất nó vào một góc nào đó ở tận sâu thẳm trong tâm hồn...
Trời mưa, dù bệnh nhưng vẫn thích thưởng thức ly cf sữa trên tay mình thích uống cf nhưng phải thật đắng vì vị đắng cf giống như chính cuộc đời của mình...
Cứ nghĩ rằng sẽ có ai đó đi cùng với mình, chia sẽ với mình suốt đoạn đường dài còn lại nhưng ngẫm nghĩ lại ruốt cuộc cũng chỉ có một mình mà thôi, ngày mình trở về với HTT - trở về với ngôi nhà xưa yêu dấu nơi khắc đầy kỷ niệm của hai đứa thì anh cũng không còn trên đời này nữa, cả những dòng NK mình viết cho anh giờ đã không còn nữa. Không có gì là tồn tại vĩnh viễn theo thời gian.....5 năm trôi qua!Không có cảm giác đau đớn, mất mát cũng không có cảm giác buồn ...chai sạn thật rồi...Có ai đó đã từng nói với mình rằng " sống là không chờ đợi" , mình chưa bao giờ chờ đợi hay hy vọng có phép màu sẽ đến với mình nhưng thật sự nếu có phép màu mình chỉ muốn ước một điều cho một người thân của mình ở bên kia thế giới.....Một người vẫn luôn hiện diện về trong mỗi giấc mơ....
Ấm áp lắm vòng tay của papa và hạnh phúc lắm với tình yêu của mẹ, vậy mà...chưa bao giờ mình có cảm giác đó thật sự nhưng cũng chưa một lần trách móc .....
Đoạn đường mình bước đi tiếp biết là chông gai, ghập ghềnh lắm, biết là sẽ không có ai bên cạnh nhưng mình vẫn muốn bước đi ,.....bước đi mãi mãi để ta thấy mình không còn là trẻ con nữa .....
Đi xa nhà suốt 6 năm qua, nhìn lại suốt chặng đường mình đã đi qua đôi khi tự hỏi một con bé sống thiếu tình thương như mình sao lại có thể mạnh mẽ đến như vậy...
Nhìn mưa nhớ nhà quá , nhớ papa, mom, bà ngoại, anh hai , cậu mợ và mấy đứa em út. Đã bao lâu rồi mình không có được cảm giác ấm áp yêu thương và hạnh phúc khi được sống bên cạnh gia đình thân yêu như bao người khác...
Nhớ đám bạn ở nhà, từ ngày mình đi xa tụi nó cũng rã đám vì mình, mỗi khi mình trở về tụi nó lại có mặt đầy đủ dù bận rộn thế nào tụi nó cũng bỏ hết để đi lang thang với mình. Bạn bè tụi nó vẫn thường nói không có mình dường như mất vui và không có mình cảm thấy thiếu vắng....
Bao lâu rồi nhỉ mình không có cảm giác như ngày ấy dù lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, ai cũng nói mình sống vô tư nhưng thật chất không ai biết được " đằng sau nụ cười luôn chất chứa những giọt nước " . Không biết từ lúc nào mình không thể khóc nỗi nữa, mình gì chất chứa trong lòng không thể nói ra chỉ biết cất nó vào một góc nào đó ở tận sâu thẳm trong tâm hồn...
Trời mưa, dù bệnh nhưng vẫn thích thưởng thức ly cf sữa trên tay mình thích uống cf nhưng phải thật đắng vì vị đắng cf giống như chính cuộc đời của mình...
Cứ nghĩ rằng sẽ có ai đó đi cùng với mình, chia sẽ với mình suốt đoạn đường dài còn lại nhưng ngẫm nghĩ lại ruốt cuộc cũng chỉ có một mình mà thôi, ngày mình trở về với HTT - trở về với ngôi nhà xưa yêu dấu nơi khắc đầy kỷ niệm của hai đứa thì anh cũng không còn trên đời này nữa, cả những dòng NK mình viết cho anh giờ đã không còn nữa. Không có gì là tồn tại vĩnh viễn theo thời gian.....5 năm trôi qua!Không có cảm giác đau đớn, mất mát cũng không có cảm giác buồn ...chai sạn thật rồi...Có ai đó đã từng nói với mình rằng " sống là không chờ đợi" , mình chưa bao giờ chờ đợi hay hy vọng có phép màu sẽ đến với mình nhưng thật sự nếu có phép màu mình chỉ muốn ước một điều cho một người thân của mình ở bên kia thế giới.....Một người vẫn luôn hiện diện về trong mỗi giấc mơ....
Ấm áp lắm vòng tay của papa và hạnh phúc lắm với tình yêu của mẹ, vậy mà...chưa bao giờ mình có cảm giác đó thật sự nhưng cũng chưa một lần trách móc .....
Đoạn đường mình bước đi tiếp biết là chông gai, ghập ghềnh lắm, biết là sẽ không có ai bên cạnh nhưng mình vẫn muốn bước đi ,.....bước đi mãi mãi để ta thấy mình không còn là trẻ con nữa .....
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Lá Vàng quen và đứng vững trên đôi chân mình từ khi còn là đứa bé con... 20 năm đã trôi qua rùi... Cuộc sống theo guồng... có những thứ chỉ còn có thể là mơ ước... tuổi thơ và những tiếc nuối đã theo gió cuốn đi cả rùi...
Sau cơn mưa trời lại sáng đấy keongot ơi!!!
Kẹo này, em đồng cảm với nỗi thương nhớ ng thân của kẹo, em cảm thông sâu sắc với sự mất mát của kẹo, em ủng hộ kẹo bước típ, nhưng bước típ ko có nghĩa là để mình già đi...bước chỉ là để biết phía trc là gì, hỉu hok nè???Vì vậy, cái mà kẹo cần bi giờ, là...1 đôi giày thiệt xịn à nha, vì đoạn đường phía trc...còn dài lắm đó. Hihi...xương xương nhìu !
Những lúc nào cảm thấy mệt mõi thì hãy trãi lòng mình ra rồi sẽ tìm thấy đc sự bình yên.
Luôn mĩm cười vì đó cũng là cách làm mình bớt già đi hehehe.
ban kha lam hay cố lên rồi se có người đi cùng bạn