Trung thu, đêm trăng giữa mùa thu, và viết về những đêm đã qua.
Đèn lồng, bánh trái, mâm cỗ, múa lân… Lâu lắm rồi ko mừng trung thu, thậm chí mình cũng chẳng còn khái niệm trung thu là 1 ngày ko giống mọi ngày. Có chăng đi trên phố, trông vào những cửa hàng bán bánh dẻo, bánh nướng… ngắm phố đèn lồng và chợt nhận ra mùa trăng lại đến.
Năm nay khác hơn, nhận ra trung thu từ những tháng ngày xa. Có thể vì những lời chúc. Trung thu năm nay khác, nhưng, vẫn chỉ là nằm nhà.
Khu phố cũng yên ắng, chợt nhớ những bài hát thiếu nhi: “Tết trung thu e rước đèn đi chơi…”… thèm cái cảm giác rước đèn quá! Thời gian… đi đâu xa xôi quá rồi, thoảng quay đầu nhìn lại, ước gì mình là 1 đứa bé con.
Đêm nay trăng ko về, do bão. Haizzz… rất muốn bước ra khoảnh sân tròn trước nhà và nhìn ngắm chị Hằng…nhưng ko thể, ngậm ngùi quá! Thèm dc tắm dưới ánh trăng vàng biết mấy, có lẽ mình sẽ đợi đến đêm…. Ừ thì đêm, khi ấy, ko gian chỉ còn là of riêng mình. Và thời gian, ko thành vấn đề gì nữa cả!
Ngồi sau lớp cửa kính và trông ra ngoài. Đêm tối, phố yên ắng, cái vẻ hỗn độn, tạp nhạp of tiếng người và khói bụi bay đi mất. Chỉ còn 1 mình mình, thích!... Giọt đèn vàng rơi rơi trên những khoảnh sân yên bình, rơi trên từng nhánh lá và rơi cả trên tóc, trên vai…
Trăng ko bao giờ sáng như thế. Nhưng trăng tròn vành vạch treo mình trên bức tường đêm. Nhắc đến trăng, bỗng ngớ người nghĩ đến cái gì thanh nhã, ấm áp và tròn trĩnh…
Ơi hỡi nàng trăng, cô gái mười lăm mười sáu, nhoẻn nụ cười nhìn xuống thế gian… Nàng dịu dàng và đẹp lạ lùng, và cũng thật gần… Bỗng, đưa tay nhốt trăng vào 1 hình thù kì dị. Nàng như đang nhảy múa trên tay…
Mình rất thích giọt đèn vàng, ko hiểu tại sao. 1 người bạn bảo rằng vì nó mang lại cảm giác hoài niệm pha chút cổ điển rất ư trí thức. (^^!) Uhm,… và đèn chỉ sáng trong đêm…
Đêm, thích nhất ru mình trên chiếc ghế lành lạnh vì sương và để khoảnh đèn rơi trên tóc, trên áo. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe bay, phóng thật nhanh về phía cuối con đường. Và sau cùng chỉ còn là yên tĩnh, yên tĩnh hơn trước lúc xe wa. Những lúc như thế lại cảm nhận rằng dường như mình may mắn khi được sống giữa 1 phần rất đẹp, là con đường. Vẻ đẹp ấy mình chỉ nhận ra vào những ngày chiều có mưa và khi đêm về. Chiều mưa, cái khoảnh ko gian trước mặt nhờ nhờ đi trông thấy. Chỉ có cây cối, và 1 dòng kênh, cùng hàng vạn giọt nước buông mình từ trời, đã có lần nghĩ đấy là 1 Đà Lạt thu nhỏ, of riêng mình mà thôi.
Đêm, tĩnh lặng đến lạ, đôi khi chỉ có mình mình giam chân trên 1 phiến ghế đá và nhìn về góc quanh. Giọt đèn vẫn rơi, và thậm chí chảy dài trên kẽ lá, vẽ trên nền đất những hình thù kì dị. 1 người, 1 con phố và những kí ức nhạt nhòa sống lại trong đêm. Thật sự, đó là yên bình, và mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn cô độc, như người khác thường nghĩ về nó.
Đêm, cái thời khắc linh thiêng trong ngày giúp con người dễ dàng tìm lại chính mình, rất thực.
Và đêm, 1 người bạn giúp cho mình sống chậm. Đó là lúc bạn dừng lại và nhìn về những gì đã qua trong ngày, trong quá khứ xa xôi,… để rồi thấy rằng, ngày mai, mình phải sống ra sao để đêm về nhìn lại và tiếp tục mỉm cười.
Trung thu 09 – 1 đêm ko bình thường.
Đêm nay, tôi lại 1 mình..."