<object width="300" height="270"><param name="movie" value="http://www.nhaccuatui.com/m/oBRjc5-R87" /><param name="quality" value="high" /><param name="wmode" value="transparent" /><embed src="http://www.nhaccuatui.com/m/oBRjc5-R87" quality="high" wmode="transparent" type="application/x-shockwave-flash" width="300" height="270"></embed></object>
một...hai...ba giọt mưa..
từng giọt mưa len lỏi trong kẻ lá,đọng lại trên đôi bàn tay nhỏ bé rồi rơi xuống đất,vỡ oà.lại một mùa mưa ngâu nữa lại qua,vậy là mình xa nhau đã hai mùa mưa rồi anh nhỉ!.giờ trôi qua,ngày trôi qua, tháng trôi qua, năm trôi qua...mọi thứ điều thay đổi.đôi lúc chợt giật mình "mình đã quên hay là vẫn nhớ?"...
hai năm trôi qua,em vẫn sốmh như anh chưa hầ xuất hiện.em chẳng muốn,ah không! đúng ra là chẳng dám chạm tay vào kí ức,em sợ quá khứ sẽ sống lại, kí ức sẽ vỡ oà.... ngày mới biết nhau,anh là một công tử nhà giàu ăn chơi trác tán , lạnh lùng ngạo mạn...còn em,em chỉ là một cô nhóc mới bước chân vào cấp ba,cũng bướng bỉnh,ngang tàng.torn mắt em , anh là một cái gì đó lạ lẫm và luôn làm cho em có cảm giác hiếu kì....cứ thế, anh bước vào cuộcsống của em lúc nào không hay. mãi một ngày,em bất giác nhận ra rằng con tim em vì anh mà đau nhói ,em chọn cách đẩy anh đi xa thật xa - theo cách phản xạ bình thường của một đứa trẻ ngoan phải tránh xa những thứ mình không được phép đòi hỏi.ngày anh đi , em không bỏ ăn, bỏ ngủ...em dửng dưng như không.định mệnh đã gắn kết hai con người thuộc hai thái cực khác nhau lại với nhau để rồi phải xa nhau,đó cũng là lựa chọn của em , nên em không có quyền hối hận....
đôi khi ta nên để người ta yêu thương đi thật xa để biết người ấy có đủ yêu thương ta để quay trở lại!....câu hỏi em muốn anh trả lời em vẫn chưa kịp hỏi, thời gian đã thay anh trả lời.đau lòng?uhm ! nói không là đang nói dối.bao lâu nay mình vẫn cố không nhớ,chẳng hiểu sao hôm nay lại có dũng khí đối diện với nỗi đau,lại còn về HTT nữa chứ...
qua rồi!có lẽ đến lúc mình chấp nhận thực tế.bao lâu nay mình vẫn vững một niềm tin mà không cần bất cứ văn bản hay lời hứa nào cam kết,mình cứ ngu ngơ nghĩ rằng chỉ cẩn có một sự tin tưởng kiên định là đủ-ngốc nghếch!
ngày mai,ah không ,từ bây giờ,em bắt đầu cuộc sống mới-cuộc sống thật sự không còn bóng dáng anh.em không thể cứ sống mãi với sự tiếc nuối quá khứ...không phải lần đầu em nghĩ như thế này,nhưng...sẽ là lần cuối đấy!hai năm,em đã cho anh hai năm cơ hội,còn anh chấp nhận từ bỏ.hai nămlà quá đủ cho một sự chờ đợi,chờ đợi nối tiếp chờ đợi và thất vọng chất chồng.trái tim nhỏ bé của em không còn đủ niềm tin để tiếp t