Nhật ký của bupbe
bupbe viết vào ngày 01.10.2009
...yêu anh hơn những gì em có thể...
Anh!
Ngày hôm nay em rất mệt, mệt mỏi vì cảm cúm, mệt mỏi vì chờ đợi, mệt mỏi vì những trận khóc lóc, mệt mỏi vì cứ phải đấu tranh tư tưởng với cái điện thoại, kiên quyết đến cùng, không gọi không nhắn gì cho anh, phải để yên cho anh làm việc, phải giữ đúng lời hứa của mình... Em đã trải qua một ngày rất mệt mỏi... Vậy mà bây giờ, 3h sáng rồi em vẫn không ngủ được, vẫn nằm khóc ướt gối, vài tiếng nữa em về rồi, lại xa cách anh 2000km, ở nơi đó dù em có nhớ anh đến quặn lòng em cũng kg thể nào hẹn anh ra gặp một lúc cho đỡ nhớ, hay cũng không thể nào đứng từ xa nhìn anh...
Em đã từng muốn giải thoát mình bằng cái chết, em nghĩ như thế em sẽ không còn mệt mỏi nữa, không còn phải thổn thức về anh nữa. Có lẽ em may mắn khi có người kịp bắt em vứt đi đống thuốc an thần, kịp phân tích cho em thấy giữa cái chết và sự sống anh đều quan trọng với em. Nếu không có câu nói đó, chắc em và anh đã kg còn gặp nhau từ một tuần trước rồi: "nếu em chết đi, em mãi mãi kg có được anh ta, nhưng nếu em còn sống, biết đâu một ngày nào đó anh ta lai quay về với em, em cứ sống tốt và chờ đợi thử xem, hãy luôn là một cái bến để anh ta có thể quay về, sự kiên nhẫn nào cũng có cái giá của nó" .
Em thật cảm ơn người bạn của em, thấy em "chết đuối" đã "nhặt" em về. Những ngày qua, em suy nghĩ rất nhiều, có nên tiếp tục sống không? có nên tiếp tục chờ đợi anh không? có nên để anh tự do, biết đâu một ngày nào đó anh quay về với em?... Em đã chọn phải tiếp tục sống, phải tiếp tục chờ đợi anh và phải để anh tự do... Có thể em sẽ khóc thầm mỗi đêm, có thể em sẽ không còn cái quyền thể hiện tình cảm với anh nữa, có thể em sẽ phải giương mắt ếch nhìn anh có người yêu mới... Mọi cái đều có thể xảy ra và sớm muộn gì cũng xảy ra... Cứ nghĩ đến em đau thắt lòng...
Em bây giờ không còn chút tự tin nào để giữ được anh, nói một cách mỉa mai thì em không dám "trèo cao". Mắt em càng lúc càng mờ, mà em thì không làm sao dỗ mình khỏi những trận mưa nước mắt, cứ như thế thì... Em sợ đến một lúc nào đó, em không còn nhìn thấy gì, cả bản thân mình em còn không chăm sóc được, nói gì đến việc chăm sóc cho anh, cho cái gia đình đơn sơ mà em vẫn hay kể cho anh nghe. Em biết, khi em ra như thế sẽ là gánh nặng cho anh, gia đình anh lại càng phản đối em... Mà để anh đi thì em cũng trở thành "hoang dại" mất. Em phải làm gì bây giờ hả anh? Em phải bắt đầu từ đâu bây giờ?
Em không dám nói cho anh biết lý do vì sao em không thể phẫu thuật mắt trong lúc này, anh chỉ cần hiểu đơn giản là 3 tháng nay (từ lần cuối cùng em ở nhà anh về), em phải liên tục đến gặp bác sĩ thần kinh, vừa để giảm chứng suy nhược thần kinh, vừa phải chữa lành chấn thương phần mềm (vì mỗi lần "lên cơn" em rất hay đập đầu vào tường), tinh thần em không ổn định như thế thì ai mà dám phẫu thuật cho em. Chưa kể em cứ khóc như thế, vừa mổ xong lại khóc thì còn gì tai hại hơn. Em không dám kể anh nghe, vì em biết anh sẽ tự trách anh đã làm em ra như thế, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến anh, em chỉ mong em là nơi để anh có thể tìm đến khi mệt mỏi, để chia sẻ gánh nặng, chứ không muốn chất thêm mệt mỏi lên anh, em sẽ cố gắng tự giải quyết việc riêng của em... Hôm nay em kể anh nghe để anh hiểu lý do vì sao em phải hoãn chuyện mổ mắt lại, em hoàn toàn không có ý trách anh, anh hãy nhớ rằng, từ ngày yêu anh đến giờ, em chưa bao giờ oán trách anh điều gì.
Anh có nhớ em đã từng hứa với anh những gì không? Chắc anh cũng không mấy để tâm đến đâu. Em nhắc lại thêm lần này nữa thôi, nói nhiều quá lại mất hay của nó: nếu anh có không yêu em nữa hay anh có ai khác thì em vẫn yêu anh và suốt đời sẽ không có thêm một ai khác sau anh, em sẽ luôn giữ gìn mình như một người vợ của anh (dù em biết anh không cần và luôn khinh rẻ em cũng vì điều đó) ; em sẽ không làm những gì anh không thích, như cái yêu cầu (có lẽ là duy nhất) là đừng gọi anh một cách thiếu tôn trọng như thế; em sẽ không làm phiền anh, cũng như không đòi hỏi anh phải quan tâm đến em, đừng rời xa em..., em sẽ để anh tự do, em đồng ý dừng lại như anh mong muốn. Đó là những cái em hứa với anh, em sẽ làm đúng như thế ở mọi thời điểm và mọi hoàn cảnh.
Dù sao đó cũng chỉ là em hứa với anh... Trong thâm tâm em vẫn mong anh nhớ đến em như một món đồ chơi cũng được, khi nào cần đến, nhớ đến thì hãy tìm đến em, em sẽ giữ khoảng cách nếu anh muốn, em chỉ đơn giản muốn chia sẻ cùng anh. Và khi nào muốn gặp em, hãy gọi em ra với anh...
Em về và bắt đầu từ sự bận rộn (như cái mà anh mong muốn), làm nốt những cái còn dang dở và tiếp tục chờ đợi... Em tự hỏi... Khi em hoàn thành xong những việc dang dở này, cuốn mình trong sự bận rộn để anh yên tâm là em vẫn ổn... Khi đó anh có quay lại tìm em không, anh sẽ lại yêu em chứ?
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Bạn hãy bít rằng cha mẹ sinh chúng ta ra là để làm đẹp thêm cho cuộc sống này, mỗi người trong chúng ta là một món quà thật sự quí giá và có giá trị. Vì vậy hãy suy nghĩ và hành động sao cho không cảm thấy nuối tiếc với gia đình và mọi người nha.
Chuyện gì đến,nó sẽ đến,hãy chấp nhận nó thôi...
Hãy là chính mình,có nghia là hãy sống đúng nhuu giá trị thực của mình,em ah!