Nhật ký của vmtoan7373
vmtoan7373 viết vào ngày 28.09.2009
Ngẫu Hứng Thơ ( Thế Lữ )

Nhớ rừng

 

 

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ bị nhục nhằn, tù hãm
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi
Với cặp báo chuổng bên vô tư lự.

Ta mãi sống trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành, hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển động bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những buổi bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
- Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu!

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối chẳng thông dòng
Lẩn lút bên những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
Hỡi oai linh cảnh nước non hùng vĩ
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đang theo giấc mộng vàng to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

Mỉa mai

 

 

Rũ bụi mờ trắng áo
Tôi ngoảnh mặt trông lại quãng đường đời.
Sống với người ta chừng hăm sáu năm thôi
Mà tôi thấy mình đã nhiều tuổi lắm
Vì có lẽ bao nhiêu mùi cay đắng
Bao nhiêu hồi gian truân
Với bao lớp chông gai trên bước phong trần
Tôi đã nếm, đã quen, đã trải.
Nỗi đau khổ, hỡi lòng ơi có phải
Đã khiến cho thời xuân thắm của ta
Mau đi tới buổi thu già?
Có phải chăng nỗi ưu tư quá sớm
Đã sớm in bao nếp nhăn trên trán
Đã khiến cho cả đến miệng ta cười
Cũng nhiễm đầy những vẻ mỉa mai?

Ngày xưa, lòng còn dễ tin, trí còn bỡ ngỡ
Mắt còn thấy toàn màu rực rỡ
Tôi dấn bước đầu trong cảnh trần gian
Mang tâm tình người niên thiếu nồng nàn.

Tôi yêu đời nhưng bị người ghen ghét.
Tôi muốn dâng tấm tình yêu tha thiết
Yêu say mê, yêu đắm đuối giai nhân
Nhưng lòng tôi chỉ chân thực, chỉ đằm thắm ái ân.

Tôi chỉ giầu riêng bề tình cảm,
Thứ tiền tài mà giai nhân không hám!
Mang vết thương, tôi đi tìm kẻ tâm giao,
Nhưng thân thế tôi là thân thế ba đào
Không được lúc bình yên, vui có bạn.
Rồi tủi phận, trơ vơ, chán nản,
Chẳng tin yêu mà cũng chẳng thương ai,
Vì tình duyên ân nghĩa ở đời

Cho cả nỗi sầu tư đau xót nữa.
Cho cả đến chân tình, than ôi! Tôi cũng sợ
Là những trò giả dối của người ta,
Tôi ngược xuôi trên đường thế mịt mờ
Giữa những đám chen chúc, dập dồn và náo động.
Vẫn như bước trên cánh đồng xa rộng:
Bấy nay thui thủi một mình.
Nhưng trong khi phấn đấu đua tranh
Lòng nhân thế gian ngoan mà lòng tôi ngờ vực,
Trong những lúc giang hồ cay cực
Vừng cây xanh bỗng réo rắt tiếng chim ca,
Khiến cho người non nước động hồn thơ...
Tôi đứng lại, đưa tay lau mắt lệ
Mà vui ngắm cảnh tươi cười mới mẻ
Tôi thực lòng hưởng phút say sưa
Vì cảnh thiên nhiên không lừa dối bao giờ

Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
137 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 137 khách