Uh, em thấy ko, đã tròn 1 mùa trăng, ngày em vào nơi này, ngọ ngoạy, rồi tung tăng. Em qua đâu, tiếng cười vang đến đó, em làm ta xốn xang, em làm ta nồng nàn, cũng bởi 1 cái nhìn, chưa trọn vẹn, dẫu ngày tháng cứ thế đong lên, đầy 1 tháng!
Ôi ta nhớ, ngày em còn non, như lá, tươi ngon, giòn giã. Em đừng cười, khi ta ví von như đầu bếp thế, bởi ta luôn mường tượng về những gì ta yêu quí với những món ăn, tinh thần thôi em ạ. Em thử chưa? Chút cay của rượu, chút mằn mặn của muối và ngai ngái mùi xả thơm...ta ko cưỡng nổi, em à. Khi thấy em, qua 1 bức màn thời gian tàn úa, ta tưởng ta đang sống lại thời còn quấn giấy tã mà bi bô vài ba tiếng...Bật cười...ta trong em, là ta đó em!
Hôm nay vui, uh, ta hiểu vui là ta có thể cười nhìu, cười mà ko chua xót, cười mà ko cay mắt, cười tủm tỉm, cười vang...Ta thấy đời mình đầy đủ quá, hỉ nộ ái ố, rất trọn, và rất riêng. Ta ko bằng ai, nhưng mấy ai đc như ta, em nhỉ?
Thế thôi, cười nhìu em nhé, thương lắm, đồng điếu 2 bên, búng ra chút hờn ghen, cho ng khác nhớ, nghen em!