Hát nữa đi em, đó là điều mà lòng ta đang muốn. Những ý nghĩ lung tung nhảy múa, cuối ngày, ta mơ về chiếc giường bông hồng đỏ thắm, cái gối ôm xanh lơ, có con bọ xít hôi rình, cũ kỹ...ơ, nhưng mà ta yêu quí, cấm chê bai! ^^
Nói nữa đi em, cuối ngày, ta mơ về những lần sum họp, bạn bè chăng? Anh em chăng? Ngoại lệ chăng? Nỗi nhớ là 1 ám ảnh vô hình, lúc làm ta chùng, lúc làm ta căng, ơ dẫu sao thì ta cũng đã sống vì những điều tưởng chừng ko thể tồn tại mãi mãi...nghĩa lý gì mà tránh né, bâng quơ thôi, Ngố à!
Rong ruổi đi em, những con đường, quanh phố phường, có 2 màu, nắng_lá!. Xanh trong vàng, và vàng phớt trên xanh, Ta thấy long lanh, những giọt sương, và ta cũng thấy mong manh, những giọt nứơc tự đáy lòng...Ngâm nga 1 câu " Em đừng khóc, và biển đừng khóc. Nước mắt nào, cũng mặn như nhau". Ta đau, trong 1 buổi chiều, ta đau...
Cười nói đi em, dẫu sao thì, đời ng ngắn ngủi. Dẫu sao thì, hạnh phúc cho mai sau. Ta ko hối em mau, ta chỉ mong em đừng trễ, biết ko, những chuyến đò, ko đợi, những con ng, ko chờ, và thời gian, vùn vụt khi ta thảnh thơi, nhởn nhơ khi ta hối hả...nghịch lý, trái ngang, mấy khi ta đủ thời gian ngẫm lại, phải ko em?
Hết ngày, ta chỉ mong em bình yên như những gợn lúa bông đùa trên cánh đồng vàng ươm ko ủ ê vì mưa gió. Ta thèm đc nghe tiếng em cười, trong veo...ánh mắt sáng ngời, tinh nghịch...Tự nhiên ta thèm đc ôm, ko phải từ ai đó, mà từ những tinh khôi ngay trong đêm, từ những lạnh giá cho đến những cay nồng mùi ớt giữa trưa hè. Ta thèm nhìu thứ lạ, vì ta lạ, ơ hay, em cứ cười, ta ngất ngây, vì em còn vướn đc chút thảnh thơi bên lớp bụi đường dày và nặng trĩu...
Nhé em, hết ngày, nhắn với em, ta mơ 1 ngày, em ko thấy cô đơn như những lần biết 24h đã qua!