Bạn ơi tôi nên nghĩ gì về người đó hay là nên trách bản thân mình quá tin tưởng người khác mà ko hề nghĩ rằng mình trở thành một con rối, một trò chơi của những người được coi là thanh tao và cao quý như xã hội vẫn công nhận họ như thế?
Năm thứ nhất đại học, vô tình đọc được dòng kết bạn của anh tren trang báo, tôi đã viết thư kết bạn. Và chúng tôi thường xuyên liên lac. hai người hai nơi xa nhau, kẻ bắc người nam nhưng qua những trang thư chúng tôi đã thân nhau như những người bạn. Nhưng chúng tôi chưa hề gặp nhau!
Nhưng tình cảm của hai chúng tôi ( hay chỉ có riêng tôi thôi nhỉ) đã qua ngưỡng tình cảm. Tôi và anh liên lạc qua thư từ và điện thoại. Tôi từ chối những người ngay cạnh tôi để dành tình cảm cho anh. Người tôi ko hề biết mặt.
Cứ ngỡ sẽ có cơ hội gặp nhau nhưng ko. anh nói anh đi du học ở Nga ....( thực tế là giả dối anh vẫn ở Việt Nam và không cho tôi sõ điện thoại liên lạc, chỉ có anh liên lạc với tôi thôi), anh nói tôi quên anh đi.... Nhưng tôi đã chờ anh. Và những mâu thuẫn anh mang đến cho tôi làm tôi bắt đầu nghi ngờ, hình như anh đang dối mình...Và tôi đã biết anh lừa dối tôi từ đầu cho đến tận bây giờ . 6 năm liền. CHỉ duy nhất là có tên anh, địa chỉ nơi anh làm là thật.
Tôi bị anh và người yêu anh, và giờ là vợ anh với cậu bé 3 tuổi lừa dối. Ôi, may sao tôi nhận ra được, tôi quên anh dù đôi khi vẫn liên lạc để tìm cho mình một tình yêu mới ( Thế mà tôi đã nghĩ tôi thật tệ khi phản bội anh để đi tìm hạnh phúc cho mình trong khi ngày cưới của tôi còn sau anh 1 năm).
Mệt mỏi quá khi tôi nghĩ tôi đã có một tình yêu qua thư thật đẹp với những lời yêu thương tràn đầy và coi nó như một kỷ niệm tuyệt vời. Vậy mà..........
Quên đi để sống với hạnh phúc hiện tại. Tôi thất vọng về những người như thế, một anh lính hải quân chân đạp biển đầu đội trời, một cô giáo hiền lành đảm đang ( mà ko biết bạn ấy nghĩ gì khi chồng mình nói những lời yêu thương với người con gái khác qua điện thoại nhỉ... dù đó là chồng bạn và mình cũng đã có chồng?)