Nhật ký của bupbe
bupbe viết vào ngày 13.09.2009
Rơi !
Thói quen thức đêm không biết tự bao giờ ăn sâu vào máu, tôi thường thức xuyên đêm, lặng lẽ ôm mặt khóc… Những đêm hiếm hoi ngủ được cũng là giấc ngủ chập chờn, đầy mộng mị, cứ độ 3h 4h sáng lại bò dậy và không ngủ lại được. Thiếu ngủ, những cơn đau đầu thi nhau hành hạ tôi…
Mỗi lần như thế, theo quán tính, tôi xộc tay vào tóc mà vò, đầu căng như một sợi dây đàn… Nước mắt ướt đẫm bên gối…
Anh – người mà tôi chẳng bao giờ có thể gọi là chồng, đơn giản vì anh không muốn tôi làm vợ anh. Từ lâu rồi, nước mắt của tôi cũng đã xoa dịu được điều đó. Ừ, thì không làm vợ anh cũng được nhưng tôi vẫn muốn có con với anh…
Những đêm lăn lóc trong tay anh, tôi luôn “cháy” hết mình, tôi thầm ước ao được “cháy” mãi cùng anh như thế… Tôi - là đàn bà - không còn gì để dâng hiến cho anh. Tôi không hiểu đàn ông nghĩ gì khi cứ chăm chăm săm soi tìm cái vệt máu màu đỏ sau đêm tân hôn. Để chứng tỏ ta đây là kẻ đầu tiên ăn trái cấm mà vênh váo cùng thiên hạ chăng? Nhưng liệu sự tự đắc kia có tồn tại không nếu một mai con vợ có rỉ máu sau đêm tân hôn kia nó lại ngủ với thằng khác sau lưng chồng? Vậy thì việc cưới một con vợ không còn vết máu sau đêm tân hôn với con vợ còn vệt máu có khác nhau gì đâu chứ? Tôi giận lắm những thằng đàn ông vội đánh giá phụ nữ chỉ vì vệt máu ấy. Nhưng lạ… tôi không giận anh! Có lẽ phụ nữ khi yêu ai cũng như tôi…
Sai lầm nối tiếp sau đó, tôi đã nói dối anh, tất nhiên khi anh biết được đã giận tôi ghê gớm lắm… Tôi xin thề bằng danh dự của mình, tôi hoàn toàn không muốn nói dối anh. Tôi biết anh khinh rẻ thứ con gái không còn trong trắng như tôi. Tôi nói dối để anh đừng nghĩ vết nhơ của tôi trong quá khứ là do tôi dễ dãi hay hư hỏng… Trong mắt anh, tôi có khác gì loại gái điểm rẻ tiền đâu, anh thẳng thừng khẳng định sẽ không bao giờ lấy tôi làm vợ không một chút đắn đo. Tôi nghẹn ngào… nhưng không trách anh lấy một lời. Chỉ trách thời con gái của tôi không được may mắn, tôi đánh mất sự trong trắng của mình khi tôi còn chưa có khái niệm “quan hệ tình dục”, mãi một thời gian dài sau tôi được giáo dục giới tính và choáng váng nhận ra mình đã “mất”.
Văng vẳng đâu đó bên tai tôi “đàn ông chỉ tôn trọng những người đàn bà chưa lên giường với họ!!!”. Anh vẫn hay nói tôi đã đem đến cho anh những ngày hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian qua. Có thật không anh? Thứ hạnh phúc trong lòng anh là tình yêu em dành cho anh, hay anh chỉ xem em như một mảnh giẻ để lau cho đời anh bóng loáng hơn…
Tôi phát hiện mình có con với anh, tôi vui mừng biết chừng nào, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho “tương lai”. Tôi đồng ý chia tay anh, tôi không muốn anh biết tôi đã có thai, vì anh không bao giờ muốn điều đó. Làm sao mà anh chịu được khi có con với một người như tôi, một người mà anh khẳng định không bao giờ lấy làm vợ thì làm gì nghĩ đến chuyện có con. Vậy mà tôi vẫn ngu ngơ, tự đào mồ chôn mình hết lần này đến lần khác…
Kệ anh, tôi không cần biết thêm điều gì nữa, với tôi được âm thầm yêu anh cũng là hạnh phúc rồi. Càng vui mừng hơn khi giờ đây, tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, tôi hớn hở tìm đọc tài liệu để chuẩn bị làm mẹ... Mọi chuyện có lẽ là êm thắm, nếu hôm đấy tôi không kịp nhớ ra lời hứa của mình – không được giấu anh nếu có con với anh, và phải bỏ đi… Tôi chưa bao giờ thất hứa với ai và cũng không có khái niệm thất hứa trong đầu. Tôi bấm bụng nói cho anh biết, mong anh đừng bắt tôi bỏ đi, nhưng trong lời hứa đó, tôi cũng đã đồng ý với anh sẽ bỏ đi. Tôi chưa bao giờ cãi lời anh, chưa bao giờ giành quyền quyết định với anh, anh nói gì tôi cũng vui vẻ đồng ý, mặc dù trong lòng tôi héo hắt ruột gan. Tôi mong là quyết định của anh đúng đắn, vì những lý do anh đưa ra… đều xoay quanh – anh không muốn tôi làm vợ anh.
Anh đưa tôi đến bệnh viện để làm cái việc mà tôi không muốn làm… Nhưng vì đó là ý muốn của anh, tôi đau lòng đồng ý nghe theo. Tệ hại hơn hết, anh không muốn đi cùng tôi vào phòng khám vì … anh sợ gặp người quen. Tim tôi quặn thắt từng cơn, nghẹn ngào không khóc nổi, tôi không ngờ mình rẻ tiền đến mức đó… Cả đến việc phá bỏ tôi cũng phải tự làm một mình. Lòng tôi đanh lại, tôi bảo anh đưa tôi về, hôm khác tự tôi sẽ đến đây một mình. Tôi không trách anh, tôi cũng hiểu anh quan trọng thể diện nên mới làm thế. Chợt tôi thấy mình sao nhục nhã quá… Chấp nhận chui rúc hèn mọn như một con điếm hết thời… Tất cả chỉ vì tôi yêu anh!
Tôi lên mạng, điên cuồng tìm kiếm thông tin về phá thai. Tôi chọn cách phá thai bằng thuốc để tránh sự đau đớn cũng như những nguy cơ khi đưa dụng cụ vào trong cơ thể. Nhìn những vệt máu trôi thành từng tảng ra khỏi cơ thể mình, tôi đau thắt lòng… Cứ tưởng như thế là yên chuyện, tôi mệt mỏi, buồn bã, đau đớn đến mức chẳng thèm đi khám lại sau đó. Tôi vẫn có cảm giác nghén sau đó vài tuần, tôi thử bằng que thì thấy vẫn lên hai vạch. Tôi – dẹp bỏ tự trọng – quỳ xuống van xin anh hãy cho tôi giữ lại – hãy cho tôi cơ hội để làm vợ anh, làm mẹ của con anh. Anh bảo với tôi không thể giữ lại được nữa vì thai sẽ không phát triển bình thường. Tôi không tin, tôi không đủ can đảm tin điều đó, tôi khóc như ngất đi… Đầu óc tôi mụ mị, tôi không thể nghĩ được việc gì khác. Tôi quyết định đến gặp bác sĩ và nói lên tình trạng của mình. Có lẽ với bác sĩ chuyện này quá đỗi bình thường nên bà tiếp nhận trường hợp của tôi một cách rất vui vẻ. Bà giải thích với tôi vì sao đã uống thuốc ra thai rồi vẫn “còn nguyên” như thế, vì đó là song thai, thuốc ra thai bình thường không đủ liều để “tống”song thai ra ngoài. Tôi chết điếng người, tay chân run lẩy bẩy như người “động kinh”… Trời ơi, tôi đang làm cái quái gì thế này? Tôi giết một lúc hai sinh linh... Tôi vùi đầu trong nước mắt, tôi không muốn nói gì thêm với anh, vì trong lòng anh tôi có là gì đâu, anh cũng đâu quan tâm đến chuyện đó, anh chỉ mong tôi bỏ đi càng sớm càng tốt. Chỉ có tôi phải chịu nỗi dày xé về tâm hồn đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại trào nước mắt khi nghĩ về con, con ơi, con là gái hay trai. Nếu là con gái. con sẽ không được mặc váy hồng xinh xắn, không được buộc tóc hai bên dễ thương. Nếu là con trai, con sẽ không được cùng bố chơi bóng, chơi trốn tìm, tại sao mẹ lại có thể để con chịu thiệt thòi đến thế?
Vì thai đã ở tuần thứ 9 (vả lại tôi cũng đã uống thuốc ra thai một lần) nên tôi không còn lựa chọn nào khác phải can thiệp bằng dụng cụ nạo hút. Dù bác sĩ đã trấn an tinh thần, bảo tôi yên tâm vì chỉ mất 15p để “dọn dẹp” cái thai còn lại. Tôi đau như chết đi sống lại, một mình đến phòng khám, một mình lủi thủi ra về, có khác gì một con điếm đi giải quyết hậu quả đâu chứ. Vậy mà tôi vẫn không trách anh lấy nửa lời… Vẫn lao vào anh bằng tình yêu mù quáng…
Từ phòng khám về nhà, tôi lơ ngơ như người cõi trên, lúc nào cũng thấy bất an, cũng thấy tội lỗi. Tôi đau lắm, đau từ thể xác đến tinh thần… Giờ đây tôi chỉ biết nằm bẹp dưỡng thương, cuộn mình trong chăn mà khóc.
Tôi cũng không hiểu tại sao, anh đã bạc bẽo với tôi như thế, tôi vẫn không oán trách anh, vẫn dành cho anh tình yêu trọn vẹn đến thế. Tôi vẫn tin sẽ có một ngày anh bỏ qua thành kiến về quá khứ của tôi mà đến với tôi…
Cũng có lúc anh chăm sóc tôi rất chân thành. Anh thường hay trêu tôi với anh giống như món "ếch ôm măng" , vì tôi trông mũm mĩm như củ măng, còn anh thì thấp bé như con nhái mén (cũng thuộc họ với ếch). Vậy mà lần đó tôi ngất đi, anh đã bế tôi từ tầng 4 đi cấp cứu, một việc mà tường chừng như không thể xảy ra, có thể nói vì sức mạnh tình yêu người ta có thể trở nên phi thường. Anh ở bên tôi suốt những ngày trong BV, thậm chí bỏ cả việc làm để bên cạnh chăm sóc tôi. Vì ở HN, tôi chẳng có người thân nào, bạn bè cũng không, tôi bỏ tất cả đam mê sự nghiệp, danh dự, gia đình, cơ hội... đến nơi này chỉ vì anh. Tôi biết, anh cũng yêu tôi, nhưng không nhiều đến mức để anh bỏ qua những gì đã xảy đến với tôi trong quá khứ...
Tình yêu của tôi và anh chẳng biết rồi sẽ về đâu... Giờ tôi đã trở về nhà, xa cách anh cả ngàn km, anh bảo nên để chúng tôi xa nhau một thời gian, anh muốn xem lại tình cảm... Với tôi, điều đó có khác nào anh xin tôi thời gian để mình chia tay nhau không quá đau lòng, thay vì để củng cố tình cảm. Ngày anh vào thăm tôi (tôi đã năn nỉ, khóc lóc hết lời anh mới chịu vào), tôi vui mừng biết bao, gia đình tôi vẫn tiếp đón anh như một thượng khách, tôi đã che đậy tất cả không dám để gia đình biết anh đã hắt hủi tôi đến mức nào. Nhưng với gia đình anh, bạn bè anh, dường như mọi người đều nghĩ tôi và anh đã chia tay từ lâu rồi. Anh vào thăm tôi nhưng phải nói dối gia đình đủ kiểu, rằng anh đi du lịch với thằng a,b,c nào đó, anh không muốn để ai biết tôi và anh còn yêu nhau. Ngày tôi ở HN vẫn thế, những lúc nghe điện thoại của gia đình, anh ra hiệu cho tôi im lặng hoặc chạy ra xa xa nghe... Đi ngoài phố thì luôn sợ bị người quen nhìn thấy, bọn tôi đi chơi với nhau lén lút như ăn trộm. Anh cấm tuyệt đối tôi không được tự ý mò đến nhà anh, không được gọi vào điện thoại cố định... Tôi tự thấy mình xinh xắn (cả nhà anh đều khen tôi xinh), giỏi giao tiếp cư xử, cũng khá thông minh (anh và các bạn anh đều bảo tôi thông minh), tôi có gì để anh phải mất mặt lắm sao mà anh phải giấu bay giấu biến tôi như thế ???
Tôi có thể tự tin khẳng định ngoài tôi ra anh chẳng có một cô gái nào khác, vì gần như ngày nào tôi và anh cũng gặp nhau. Có khi còn dính với nhau vài ngày liền, sáng anh và tôi đi làm, trưa tôi về trước nấu cơm rồi gọi anh về ăn cơm, anh cũng lật đật chạy về ăn, chỉ để ăn một bữa cơm mà anh không ngại chạy đi chạy về gần 10km, chiều tôi về trước nấu cơm, anh đi làm về không quên xách theo một túi hoa quả, chúng tôi cùng ăn tối, cùng trao đổi một ngày làm việc và tối đến thì ngủ cùng một chiếc giường. Dù là đêm hè nóng bức, tôi vẫn vùi đầu vào lòng anh mà ngủ, anh vẫn choàng tay ôm tôi, chặt như chú ếch cố ôm củ măng... Hạnh phúc là thế... Mà anh vẫn thề với lòng sẽ không bao giờ lấy tôi làm vợ, vì tôi không nằm trong "tiêu chuẩn" của anh....
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
Bạn! Tớ ko biết phải nói thế nào nữa, chỉ thấy thương bạn quá đi thôi. Là phụ nữ, dù còn hay mất, thì giá trị của chúng ta cũng ko nằm ở đó, đúng ko? Tớ chỉ biết cầu chúc cho bình yên sớm bên bạn, và ng đàn ông bạn yêu sẽ nghĩ lại...
Sống không giận không hờn oán trách.
Sống mỉm cười với thử thách chông gai.
Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai.
Sống an hòa với những người chung sống.
Sống là động nhưng luôn bất động.
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương.
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường.
Xin em đừng giấu trong lòng xót xa
Bao nhiêu đau đớn sẽ qua
Bao nhiêu cay đắng cũng là ... thế thôi."