Viết cho em, nhé!
Đã 1 lần ta xuất hiện, và trăm lần ta chạy vội vào đây, tìm em, rồi vù ra, như ma đuổi! Ta len lén nhìn em, vẫn nụ cười ngu ngơ hết cỡ...Và giá mà, ta có thể lại làm em vui...lúc này đây, Ngố nhỉ?
Ta biết em đang khó ở. Ko hiểu sao, ta ko thấy em buồn, ta chỉ nhìn ra 1 khối vô hồn, trống rỗng. Ta ko thích đâu, em biết ko? Những ng bạn ảo, sẽ tốt nếu em cảm thấy mình đc chia sẻ. Và cũng đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đó, khi em ko thể biết ng ta nghĩ gì, làm gì và có thể tổn thương em đến thế nào.
Ta đã sai, khi chọn con đường này, để bây giờ, chỉ có thể từ xa dõi theo em. Ta biết chính ta khiến em trở về đây, vẫy vùng và ngông nghênh lắm. Ta biết em từng đc yêu mến, và ta cũng biết, em đang bị dằn vặt.
Thường thôi em, ko phải em đã rất lì lợm? Rất bản lĩnh và cao ngạo đó sao? Thường thôi em...tất cả khổ đau trong đời, có gì mà em chưa nếm trải? Đi đi em, đừng về đây nữa. Hình ảnh của ta đã mờ nhạt rồi, và em cũng đừng để tình thương của mình lạc lối. Ta ko biết họ có xứng đáng hay ko, nhưng em ko có nghĩa vụ phải lo, nghĩ về ai quá nhiều, một khi họ ko cần đến. Em càng ko có quyền làm em đau, vì còn bao nhiêu ng thèm nghe em cười, thèm nhìn em trong trẻo, xinh tươi?
Nhớ nghe em, nghĩ cho ng, nhưng sống cho mình.
Bỏ đi em, HTT giờ chỉ là quá khứ. Và hãy để quá khứ đẹp trong tim em.
Ta, MKC của em...yêu em như những ngày đầu!
Thường thôi anh.