Gò Quao, ngày không quen biết!
Một chuyến đi mừng quốc khánh chưa từng có trong đời. Những thú vị đầu đời, chèo xuồng, về quê lang thang, tự do, đi xe đò, lội sình, nấu cháo, nấu chè, ngủ bờ ngủ bụi, cô đơn, ngẫm đời, nhìn ng nhà quê mà tự nhìn lại mình, lại cuộc sống, đùa với đom đóm, với gió, với mưa và với........... nỗi cô đơn giữa đám bạn.
Càng ngày cuộc sống càng lấy đi của mình nhiều bạn. Tự thấy tại ng ta chứ đâu fai mình vì đâu fai ng ta nghỉ chơi mình. Toàn mình nghỉ chơi ngta đó thôi. Nhưng với ai mình cũng có cái lí do đầy lí trí để buông xuống, cái lí do không lớn, nhưng đủ để mình sợ đau, sợ khó chịu lần nữa mỗi khi nhớ đến.
Đã đôi lúc mình nghĩ mình sai chứ!? Vì chả lẽ nếu mình tốt thì cũng không đến nỗi cả 3 ng bạn đều bằng cách này hay cách khác mà ra xa khỏi mình!? Lại dằn vặc, lại làm những ng bạn khác cũng cất bước quay lưng với mình!. Ng bạn trong lúc cần sẽ là ng bạn thật sự!? Đôi khi dễ tính chỉ cần lời xin lỗi hoặc không gì cả mọi thứ đều ok. Nhưng lắm lúc không fai chỉ có thế hay chính bản thân mình cảm nhận đó không là lời xin lỗi, bởi nó muộn màng? hay vì nó thật sự chỉ là fan 'ruột thừa' add vào khi mọi thứ đã xảy ra với bản chất của nó????
Một chút problem về điện ở class. Bọn con gái chướng mắt tự tháo, tự sửa. Và ng những cậu bạn trong lúc cần lại không ở đó! Chỉ là những lời trách móc, chỉ là những lời rầy la, và cùng lắm là một vài lời từ chối khéo hay một lời chuyển cho êm đềm mọi thứ. Mình không thất vọng. Mình đủ khôn ngoan hay là hết nhiệt huyết để lên gân chửi một ai đó, hoặc gào thét giận dỗi. Mình buồn lắm chứ! BJ ơi, tôi đã không thể sống như BJ. Ngay từ đầu chính sách thỏa hiệp với mọi ng, chính sách vui vẻ giúp đời vô tư ko vụ lợi đã ko giống BJ rồi. Làm sao bây h có thể giữ 'lửa' được như him!? Ước gi h có thể dựa vào vai BJ mà khóc. Giọt nước mắt bất lực với những tàn nhẫn của cuộc đời! Chỉ có dựa vào kẻ mạnh hơn mình thì những giọt nước mắt mới an tâm rơi...
Kết cục cho tất cả rối rắm trong đầu. Mình đưa ra giải pháp là quay về với BJ. Với ngày tháng lầm lũi bên mảnh đất bé bé, không nghe ko làm, chỉ sống với những sinh linh bé bổng sẽ lớn, khỏe mạnh từng ngày nhờ đôi bàn tay gõ chữ lộc cộc này.hihihi. Rồi sẽ lại cùng khóc cùng cười với chúng. Sẽ có những lúc đau lòng, nhưng .... thứ gây ra luôn luôn không fai là những thứ mà ta yêu thương! Nỗi đau sẽ nhẹ nhàng và trôi đi!!!!!