Nhật ký của mrsdumuc
mrsdumuc viết vào ngày 23.08.2009
MÙA LÁ RỤNG
Chỉ có những chiếc lá vàng mới biết tháng Tám đi đâu?..
Xin đừng nói về những điều bây giờ nhuốm cũ. Bùi bụi, mờ mờ hơi sương... Con xiến tóc mặc nhiên để mùa hạ tàn nơi cửa sổ. Và tháng Tám rồi, nghe thấy chưa?
Lâu lâu, vẫn lôi ra ngắm nhìn. Lâu lâu, vẫn hình dung ra những mẩu chuyện đã có cùng nhau.. Nhưng chỉ thế thôi. Lòng ta đâu đủ rộng để chứa tất cả, những ra đi và những trở về. HN_những ngày ngược nắng. Ta miên du đi lối không người...
"- Không bình yên ư?"
Có lẽ giờ này gió đã thôi vần vũ. Không còn những cánh đồng hoang, cúc dại và người du mục không nhà. Có lẽ giờ này gió đã ngủ ngoan, không mơ về những hành lang hun hút nhớ...
Đó là buổi chiều lem nhem ánh nắng. Nhìn xuống đường, xuôi ngược, ngược xuôi... Tháng Tám gạo cỗi của ta đấy, trống vắng lênh thênh về những nốt mùa vụn vỡ...
"Tháng Tám mùa thu,lá khơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi.." ...
Chỉ những chiếc lá mới biết tháng Tám đi đâu?
Còn ta không nhớ, ...
Xin lỗi vì quãng mùa ta thức dậy sáng nay... Cốc cà phê ngả nghiêng bên cối gió. Lổ loang em này, đừng cúi nhặt kẻo lỡ tay chạm vào.. vài chấm long rong...
Đêm Hà Nội thật dài... Và em bắt đầu nghĩ...
Về những thanh âm. Em đã nín thở để nghe những tiếng động dù là nhỏ nhất. Tiếng trái bàng chín rơi, tiếng gió gào, tiếng người lao công, tiếng người rao bánh, cả tiếng những người điên. Em đã nghe tim mình đập, không bình yên... Và em nhớ một người tên Nắng...
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau"... Sau tiếng tút, mọi thứ về hoang vu_như lúc nãy.
Về những dư ảnh.. Em hình dung ra hình ảnh của người con gái váy rách nát, ngồi bệt nơi lề đường và khóc lóc. Em hình dung ra phía sau HN mà em yêu là HN đầy những vết loang... Và em chợt nghĩ đến một người bạn, chắc trống rỗng lắm ...
Về những câu thơ trong "Mùa lá rụng" của Olga Berggolts .. Em nghĩ nếu như em động vào cây, mùa lá rụng thì điều gì sẽ đến với em. Và em chỉ nghe thấy cô đơn, thời gian trôi qua giọng đọc của T... , cô bạn nhỏ, có đôi mắt hình ngôi sao từng nhặt dịu dàng trên phố... Và em nhìn sang bên cạnh, có một người con gái cũng đang lẩm nhẩm đọc theo những câu thơ...
Về những an yên. Em thấy trong mùi cỏ hăng hắc. Chắc cỏ ngủ say nên những vệt sương mới nhẹ nhàng như thế... Bạn bảo: chúng ta cùng nhau đón mặt trời...
Và về những chộn rộn, day dứt... về những riêng mang em từng nhặt nhạnh. Tự nhiên lúc đó em không mong điều gì ngoài ánh nắng của bình minh...
Nhưng rồi mưa. HN ngập ngụa. Mấy đứa phóng như điên trên đường.
Và bọn em đã ngồi dưới một cái hiên rộng ngắm mưa, ngắm những chiếc xe vội vã lao đi trên đường... Bọn em nói về ngôi nhà trọ, về những nỗi buồn ,về những tháng ngày kế tiếp... Bọn em cười, hoang dại như đêm...
- "Bà có nghĩ trong cuộc sống, ta nên thử 1 lần như thế không?
-"Có chứ. Nhờ lần này mà tôi biết rằng mình không yếu đuối như mình nghĩ. Khi bản năng sống trỗi dậy, mọi thứ không còn làm ta sợ được nữa..."
- Nhìn kìa, trời đang sáng dần...."
Và rồi trời cũng sáng. Em không còn nghĩ về những sắc màu của đêm. Bọn em về trên con đường quen thuộc, với ngôi nhà quen thuộc...
Và rồi đêm tháng Tám, em đi phiêu diêu. Em đi theo ngốc dại. Trong lúc em sợ nhất, người em nhớ đến không phải là anh... Thấy chưa? Em đã quên rồi, anh không thấy ư?
Đừng lấy tay phủi bụi một quãng đời nào đó ta đã đi qua... Vì không còn cánh đồng hoang, cúc dại và người du mục không nhà... Vì không còn một em_ yêu mến cũ...
Anh của ngày xưa ấy ta đã không còn ngóng vọng nữa. Anh của ngày xưa ấy đã nhạt theo những chiều đậm nắng mất rồi. Đừng nhắc về những điều nhuốm cũ...
Vì: "Em hát khác xưa rồi, khóc cũng đã khác xưa"
Em chỉ là một Mrsdumuc lang thang. Mrdumuc em lập ra chưa dành cho ai. Em chỉ là một điều anh sắp lãng quên... Chỉ thế thôi...
MÙA LÁ RỤNG
Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo
những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ :
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Olga Berggolts, 1938
Xin đừng nói về những điều bây giờ nhuốm cũ. Bùi bụi, mờ mờ hơi sương... Con xiến tóc mặc nhiên để mùa hạ tàn nơi cửa sổ. Và tháng Tám rồi, nghe thấy chưa?
Lâu lâu, vẫn lôi ra ngắm nhìn. Lâu lâu, vẫn hình dung ra những mẩu chuyện đã có cùng nhau.. Nhưng chỉ thế thôi. Lòng ta đâu đủ rộng để chứa tất cả, những ra đi và những trở về. HN_những ngày ngược nắng. Ta miên du đi lối không người...
"- Không bình yên ư?"
Có lẽ giờ này gió đã thôi vần vũ. Không còn những cánh đồng hoang, cúc dại và người du mục không nhà. Có lẽ giờ này gió đã ngủ ngoan, không mơ về những hành lang hun hút nhớ...
Đó là buổi chiều lem nhem ánh nắng. Nhìn xuống đường, xuôi ngược, ngược xuôi... Tháng Tám gạo cỗi của ta đấy, trống vắng lênh thênh về những nốt mùa vụn vỡ...
"Tháng Tám mùa thu,lá khơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi.." ...
Chỉ những chiếc lá mới biết tháng Tám đi đâu?
Còn ta không nhớ, ...
Xin lỗi vì quãng mùa ta thức dậy sáng nay... Cốc cà phê ngả nghiêng bên cối gió. Lổ loang em này, đừng cúi nhặt kẻo lỡ tay chạm vào.. vài chấm long rong...
Đêm Hà Nội thật dài... Và em bắt đầu nghĩ...
Về những thanh âm. Em đã nín thở để nghe những tiếng động dù là nhỏ nhất. Tiếng trái bàng chín rơi, tiếng gió gào, tiếng người lao công, tiếng người rao bánh, cả tiếng những người điên. Em đã nghe tim mình đập, không bình yên... Và em nhớ một người tên Nắng...
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau"... Sau tiếng tút, mọi thứ về hoang vu_như lúc nãy.
Về những dư ảnh.. Em hình dung ra hình ảnh của người con gái váy rách nát, ngồi bệt nơi lề đường và khóc lóc. Em hình dung ra phía sau HN mà em yêu là HN đầy những vết loang... Và em chợt nghĩ đến một người bạn, chắc trống rỗng lắm ...
Về những câu thơ trong "Mùa lá rụng" của Olga Berggolts .. Em nghĩ nếu như em động vào cây, mùa lá rụng thì điều gì sẽ đến với em. Và em chỉ nghe thấy cô đơn, thời gian trôi qua giọng đọc của T... , cô bạn nhỏ, có đôi mắt hình ngôi sao từng nhặt dịu dàng trên phố... Và em nhìn sang bên cạnh, có một người con gái cũng đang lẩm nhẩm đọc theo những câu thơ...
Về những an yên. Em thấy trong mùi cỏ hăng hắc. Chắc cỏ ngủ say nên những vệt sương mới nhẹ nhàng như thế... Bạn bảo: chúng ta cùng nhau đón mặt trời...
Và về những chộn rộn, day dứt... về những riêng mang em từng nhặt nhạnh. Tự nhiên lúc đó em không mong điều gì ngoài ánh nắng của bình minh...
Nhưng rồi mưa. HN ngập ngụa. Mấy đứa phóng như điên trên đường.
Và bọn em đã ngồi dưới một cái hiên rộng ngắm mưa, ngắm những chiếc xe vội vã lao đi trên đường... Bọn em nói về ngôi nhà trọ, về những nỗi buồn ,về những tháng ngày kế tiếp... Bọn em cười, hoang dại như đêm...
- "Bà có nghĩ trong cuộc sống, ta nên thử 1 lần như thế không?
-"Có chứ. Nhờ lần này mà tôi biết rằng mình không yếu đuối như mình nghĩ. Khi bản năng sống trỗi dậy, mọi thứ không còn làm ta sợ được nữa..."
- Nhìn kìa, trời đang sáng dần...."
Và rồi trời cũng sáng. Em không còn nghĩ về những sắc màu của đêm. Bọn em về trên con đường quen thuộc, với ngôi nhà quen thuộc...
Và rồi đêm tháng Tám, em đi phiêu diêu. Em đi theo ngốc dại. Trong lúc em sợ nhất, người em nhớ đến không phải là anh... Thấy chưa? Em đã quên rồi, anh không thấy ư?
Đừng lấy tay phủi bụi một quãng đời nào đó ta đã đi qua... Vì không còn cánh đồng hoang, cúc dại và người du mục không nhà... Vì không còn một em_ yêu mến cũ...
Anh của ngày xưa ấy ta đã không còn ngóng vọng nữa. Anh của ngày xưa ấy đã nhạt theo những chiều đậm nắng mất rồi. Đừng nhắc về những điều nhuốm cũ...
Vì: "Em hát khác xưa rồi, khóc cũng đã khác xưa"
Em chỉ là một Mrsdumuc lang thang. Mrdumuc em lập ra chưa dành cho ai. Em chỉ là một điều anh sắp lãng quên... Chỉ thế thôi...
MÙA LÁ RỤNG
Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo
những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ :
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Olga Berggolts, 1938
Cảm nhận
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký
"Rồi một đêm chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối
Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu."