Nhật ký của daulaniemvui
daulaniemvui viết vào ngày 21.08.2009
MẸ,VÀ HÀNH TRÌNH CỦA SỰ TÁI SINH CON

      Bước vào căn nhà của con đang ở,có ai k khỏi ngạc nhiên?Nhìn vào con,có ai k khỏi thán phục?Chẳng thể ngạc nhiên hay thán phục j ở con cả,mà là sự cảm thán cho những y thương vô bờ bến mà Mẹ đã dành cho con,cho đứa con k mấy bình thường của Mẹ.

      Con sinh ra là đứa trẻ với đầy đủ hình hài và khối óc.Vậy mà số phận nghiệt ngã đã cướp đi của con đôi chân và cướp đi của Mẹ tất cả niềm hạnh phúc đông đầy chỉ sau khi con trãi qua 1 cơn sốt cao.Đất dưới chân Mẹ như k còn tồn tại nữa,con Mẹ đâu rồi,đứa con mà cách đây 1 năm hãy còn là đứa trẻ bình thường và kháu khỉnh đâu rồi...?Giờ nằm đó là 1 cái sát quặt quẹo đến sót lòng.Đó là tất cả những j xảy ra sau khi ekip y bs thực tập k cho người nhà vao để thực hiện rút tủy sống  xét nghiệm bệnh cho con?''Số phận con là như vayy,hay tại sựu vô tâm ,chủ qquan của tất cả các y bs thời bấy giờ?

       23 năm trôi qua nỡi đau cứ tiếp nối nỗi đau.Con lớn lên trong sựu vô dụng đáng chán.Mẹ nuôi con vắt kiệt''sinh khí''khi còn có thể.Con k thể lam j được ngoài việc sáng thức giậy ngồi cho đến trưa,trưa lai ngồi ''chờ'' đến tối.Sinh hoạt cá nhân tất cả phải phụ thuộc hoàng toàn vào Mẹ,vậy mà chưa bao giờ con thấy mắt Mẹ''vần vũ''vì điều đó.Mẹ chăm lo cho con hơn cả bổn phận la 1người Mẹ bình thường.Mẹ ơi!lắm lúc con tự hỏi lòng mình,đâu sẽ là đích đếncho hình trình của Mẹ con ta?Nhìn vào phái trước con k thấy lối đi Mẹ àh.Con khóc con con.Khóc thương cho Mẹ.Kiếp này chăc chắn con sẽ k thể làm sao có thể trả hiếu cho Mẹ được rồi,đành hẹnMẹ kiếp sau vậy.

      Thời gian cư thế trôi,những j Mẹ cố lắp đầy cho con vẫn k sao đầy nổi.Bằng sựu nhạy bén của bản năng làm Mẹ,Mẹ đọc được trong mắt con lắm khối nỗi buồn.Con bắt đầu học đàn khi 1 hôm bất ngờ Mẹ mang về tặng.Con nhìn chiếc đàn trong sụ nghẹn ngào k thành câu.Những tưởng cuốc sống bon chen đã làm trái tim Mẹ con dần dà cai sạm bớt rồi chứ,vậy ma....?Mẹ ơi,con cảm ơn Mẹ,con nói trong tiêng nất...!Mẹ thuê thầy về dạy cho con,thời gian đầu học rất khó khăn vì tay của con yếu quá k dễ cho việc điêu luyện trên phím đàn.Rồi mọi khó khăn ban đầu cho việc học cũng qua đi,nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những lý thuyết và thục hành cơ bản thôimcong hương tới cái j đfó chjuyên nghiệp thi chắc còn lâu lắm(vậy cũng được,ít cũng k phụ lòng Mẹ,con tự nhủ)

     Vốn sống con người thực sự có được khi phải va chạm thực tế,nhưng nhờ có Mẹ con cũng đã có 1 số vốn sống k nhỏ cho riêng mình,đó là,tình thương của con người với nhau chỉ có thể tồn tại 1 chiều là tình thương của Mẹ dành cho con mà thôi.Mẹ sống với con k hề suy tính.Sống hêtd lòng đúng nghĩa là như vậy.Con k lam sao co thể kể hết công ơn trời biển mà mẹ đã vì con.Và con biết khi thế giang này k còn Mẹ song hành,con sẽ chỉ là 1 cá thể đang thở bầu khí quyẻn của sự sống,nhưng k thể nào còn''tồn tai''giữa quần thể rộng lớn này được nữa.Sẽ chẳng ai cho con ăn,lo lắng khi con buồn,sống cùng nhịp đập của con và cho con 1 cách vô điều kiện như Mẹ!k ai cả,k ai cả Mẹ àh.23 năm,giờ con đacxlớn,đã ý thức được mọi điềucàng thấy thương Mẹ đến tê lòng.Màng đêm buông xuống con lại trở về quỹ đạo của riền xcon,con bế tắc thật sự giữa những khoản trống vô hình(dù Mẹ đã cố công lấp đày)Hôm nay con thấy tóc Mẹ có sợi bạc...chợt thấy nhói lòng.Mẹ đã già thật rồi...tội Mẹ của con qua!Con phải làm j đay,làm j đay?Con k thể suốt đời làm khổ Mẹ nhu thế này được.Rồi suy nghĩ chất chồng bế tắt,lần thứ 2 k chống ché được chính mình con đã tìm đến cái chết(mà những lúc như vậy con cho là sự giải thoát)Lần này k như lần dàu,con có chủ đích hơn khi nhờ đứa cháu mua dùm 30 viên thuốc dảm đau,con uống và liệm dần.Được đưa vào bệnh viện khi con đang trong cơn nguy kịchRôi như còn nặng nợ ở cõi dương giang này lắm thì phải,con dần hôi tỉnh?Mẹ nhìn con k trách mách,k nặng lời,chỉ thấy mắt Mẹ trũng sâu hơn,lặng lẽ ánh nhìn thương sót.Sự việc xảy ra con k hềthấy ân hận cho chính mình mà chỉ thấy có lỗi với Mẹ nhiều hơn,và con lại mắc nợ Mẹ thêm lên mà thôi.Lại là sự nhạy bén của bản năng làm Mẹ,Mẹ đọc được những đièu bế tắt con gặp phải Mẹ quyết định mời kts đến găp con để thảo luận việc xây cho con 1 cho ở tiện nghi,phục vụ cho việc sinh hoạt ccái nhân của con ,đẻ dảm thiểu phải nhừ tới Mẹ,để con thôi k nghĩ mình là gánh  nặng.

       Sau thời gian căn nhà cũng được hoàn tất.Thật vậy Mẹ àh!buoc vào căn nhà của con đang ở ai ai cung phải trầm trồ thúc phục bởi sự chu đáo và lo lắng cho con của Mẹ.Căn phòng của con được thiết kế với đầy đủ tiện nghi tối cần,nó nhỏ nhắn thôi,nhưng đối với con là cử 1''kiệttac''ma Mẹ tạo nên.1 kiệt tác mà trong đó tồn tại k chỉ cho những giá trị vật chất mà klà cả bầu trời kỳ quang mà Mẹ dành cho con.Trên hơn hết công ơn sinh thành Mẹ còn là thiên thần đã ''tái sinh''ra con,để con có thể vẫn còn tồn tại được ở nơi đay,trên mặt đất nấy sau nhiều lắm những nỡi bế tắt của bi kihj cuộc sống mà cả con và Mẹ phải gánh chịu.Mẹ cứu rỗi tâm hồn con bằng nhừng j có thể,Mẹ muốn con đọc sách thật nhiều để nhìn số phận kém may mắn của mình bằng lăng kính khác đi,k còn tối tăm và yếm thế như những j đã qua nữa.Và thế giới của đã được mở rộng hơn khi Mẹ tạo mọi điều kiện để kết nối bạn bè cho con bằng intenet.Mẹ k để con thiếu thứ j dù khó khăn đến mấy.Con k thể hệ thống được hết những điều mẹ đã làm cho con,vì nó là trời,là biển,là núi,là sông,là tất cả những j to lớn trên trái đất này mới có thể hợp thành.Cuộc ssống của con nhẹ nhỏm hơn rất nhiều từ khi về nhà mới,sụ nặng nề cái cảm giác có lỗi với Mẹ cu ngx vơi bớt đi phần nào(vì con đã tự lập hơn được rất nhiều).Mẹ ơi,dẫu có nói ngàn lời hoa mỹ thì nó cung trở nên sáo rỗng trước những diều Mẹ đã vì con mà thôi,chỉ biết thẳm sâu trong trái tim con ,chiỏ mình Mẹ ngự trị,k ai khác ngoài Mẹ cả.Có ai đó đã  nói,ông trời k cho ai ất cả mà cung sẽ k láy đi của ai tất cả.Hồng ân lớn tạo hóa đã cho con đó là Mẹ,có thểt nói con là người nghèo về sự măy mắn ,nhưng la tỷ phú tình y thương Mẹ dành cho,vì vậy,nghiệm ra cau nói ''ông trời k lấy đi của ai tất cả''cũng đúng thật.Lần đầu tiên trong đời sau 23 năm nhận biết bao ân đức từ Mẹ hôm nay mới thật sự dành thời gian đẻ trãi lòng mình,để được nói về sự thiêng liêng cao quý náy này.Chỉ có thể nói 1 lời con cảm ơn Mẹ vì tất cả,cảm ơn Mẹ vì tất cả Mẹ àh

Cảm nhận
Gởi bởi blue vào ngày 22.08.2009 09:03:38
Chao dlnv, e co 1 nguoi me that tuyet voi that vi dai do e co biet ko, that vui la jo em da nhan ra y nghia cua cuoc song. Em hay vi me ma tu bo nhung y nghi tieu cuc, tin tuong vao cuoc song e nhe. Chuc em co nhieu suc khoe, tim duoc nhieu niem vui hon nua va nhat la nu cuoi tuoi tren moi :)
Gởi bởi ngaybuonnhat vào ngày 23.08.2009 16:44:13
hãy để nụ cười luôn nở trên môi vì cuộc đời này của chị vẫn còn có người quan trọng đó là Mẹ của chị.

Hy vọng chị sẽ luôn mạnh mẽ để vượt qua tất cả khó khăn phía trước nhé.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
102 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 102 khách