Nhật ký của chuppa_chup
chuppa_chup viết vào ngày 21.08.2009
Viết cho cậu, viết cho anh, và cho tớ!
Cậu!
Tớ đã từng "hâm mộ " sắc đẹp của cậu. Tớ cũng đã từng ngạc nhiên vì khả năng "cảm" của cậu. Và lúc nãy thôi, tớ shock vì những gì cậu viết, cuối cùng, tớ thương cậu, như thương cho chính tớ.
Tớ biết, đó ko phải là tình yêu, hay đúng hơn, nó đã ko còn là tình yêu. Nhưng cậu biết ko, quá khứ luôn tồn tại. Dù tình cảm có còn hay ko thì những chứng thực về những gì cậu đối với anh ấy, vẫn nguyên vẹn. Thế nên, cậu ko thể quên. Cậu chỉ cố tình lãng quên, để vứt bỏ. Và đó là cách cậu yêu. Tớ hiểu, cậu đã đau đến như thế nào cho những ngày tháng ấy. Thế nhưng, những gì hiện ra trong cái nhật ký ấy, còn khiến cậu nhói hơn nhiều. Vì những gì cậu hy sinh, là ko đáng... Nhưng, nó chỉ ko đáng theo cách mà cậu cảm nhận, theo phương diện của 1 ng cho đi và mong ng ta xứng đáng với điều đó, phải ko cậu?
Tớ ko bênh vực anh, vì tớ đang viết, và mỗi lần tớ viết, KHÔNG MỐI QUAN HỆ NÀO được phép xen vào. Tớ chỉ đứng trên góc độ của 1 khán giả, và tớ muốn nói cảm nhận của tớ.
Cậu àh, tình yêu ko có lỗi. Dù ng con gái anh ấy yêu có thế nào, thì tình yêu mà anh dành cho ng đó, vẫn ko có lỗi. Trách chăng là vì ng ta ko biết giữ gìn, và anh đã ko may mắn khi đặt tình cảm của mình vào đó. Nhưng anh đã yêu, và sống cho tình yêu đó. thì cậu hãy hiểu rằng " ĐÓ LÀ SỰ CHỌN LỰA CỦA ANH". Chúng ta có thể góp ý, nhưng hãy để quyền quyết định cho anh. Hãy để anh tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. 28 rồi, anh lớn hơn chúng ta, và hãy tin rằng, anh biết điều gì cần cho anh.Nhiệm vụ của cậu, dã hết. Thế nên đừng ám ảnh mãi cái thời đã qua đó nữa. Cậu ko thể vì những gì đã làm cho anh mà có thể khiến anh sống theo cách mà cậu muốn...Hãy chấp nhận, để thấy rằng, chúng ta : ko_ai_có_lỗi.
Tớ mong cậu sẽ có thể mỉm cuời với quá khứ, và tương lai của mỗi ng, hãy để ng ấy tự lựa chọn, thanh thản từ trong lòng mình, cậu ạ!
.......................................
Anh!
Em cũng như cô ấy, ko dám đọc quá kỹ những câu từ anh viết cho ai kia. Lướt qua thôi em cũng thấy tim mình đau nhói. Em đã muốn nổi loạn...em ghét cảm giác cay đắng khi nghĩ rằng, em chỉ là "thế thân". Em muốn nhìn thẳng vào anh, bằng ánh mắt nghiêm khắc nhất, để anh biết anh đã làm sai như thế nào, với những ng ấy, và với em.
Nhưng, sự thẳng thắn mà em tôn sùng là thẳng thắn có suy xét. Em đặt mình vào rất nhiều góc để "nhìn" câu chuyện của anh rõ hơn. Cuối cùng, khi em đóng vai anh, em biết, anh đã yêu và chấp nhận bị tổn thương như con cáo bị trúng tên mà vẫn ngoan cường chiến đấu...Và như thế, đã quá đủ xót xa cho anh, cho tình yêu của anh rồi. Không cần thêm 1 lời bình nào từ ng ngoài nữa...
Còn em, em nên xem em là gì của anh đây? Ko phải ng yêu, ko phải bạn thân, càng ko phải ng dưng. Đó là 1 mối quan hệ mù mờ, và vì thế, thật khó để em quyết xem em nên nghĩ như thế nào cho đúng.
Em chỉ biết, em thương anh. Thương từ trc khi gặp anh. Từ trc khi em biết thêm nhiều điều về anh. Thương những khổ đau mà anh đã nếm trãi. Thương những mảng tối trong đời anh. Thương cho tình yêu anh ko đc vẹn tròn. Thương cuộc sống anh thiếu thốn tình thương và chỉ toàn áp lực...Em đã thương như thế. Thì bây giờ, đối diện với 1 sự thật rằng :ANH YÊU CHỊ ẤY, em sẽ tiếp tục thương anh. Thương nỗi nhớ anh đang cố kiềm nén, thương những ký ức hiện về trong anh, dày vò anh, ăn mòn anh. Thương cho tình yêu của anh, và...sẽ thương cả ng con gái ấy.
Em muốn 1 ngày nào đó, trong nhật ký, anh sẽ ko viết "Anh nhớ em" nữa, mà là "Em ơi, anh nhớ chị ấy".
Nghe có vẻ buồn cười, phải ko? Nhưng chẳng phải ngay từ đầu, anh đã nói em "kỳ lạ" đó sao? Thì em đóng cho trọn vai 1 ng kỳ lạ. Bởi em biết, bắt anh quên chị ấy, bắt anh thôi yêu chị ấy, là điều ko thể, ít nhất là cho đến lúc này. Và em có thể đi...Nhưng em đã nói, EM SẼ KHÔNG BỎ ANH LẠI. Em ko muốn giống những ng trc, đến rồi đi. Dù anh có đuổi...thì em biết, tận sâu trong tâm hồn, anh cần lắm 1 ng lắng nghe anh, thấu hiểu anh, thấu hiểu tình yêu và nỗi nhớ của anh. Hãy cứ thừa nhận nó, thú nhận nó với em...đừng có gạt nó đi, để anh lại càng ám ảnh.
Em không chắc em đủ can đảm để cứ tự mình đâm sâu thêm vào vết thương đang ứa máu bên trong, nhưng em sẽ bằng tình thương và sự chịu đựng của riêng em, ở lại bên anh. KHÔNG THỂ LÀM ANH HẾT ĐAU, THÌ CŨNG CO THỂ ĐAU CÙNG ANH.
Chỉ cần anh còn đó, thì em cũng sẽ ngồi đây, hướng về anh!
....................................
Ngố thương,
Ta biết em đã nghĩ ngợi rất nhiều, đau khổ và cũng tự vấn rất nhiều trc khi quyết định. Ta sẽ ủng hộ em, bên em để em ko chùn bước. Nhưng em hãy nhớ rằng, dù kết quả không như em mong đợi, không có nghĩa là em chưa làm hết mình...Đừng tự trách mình, ai cũng có con tim và khối óc...Hãy cố gắng, và hy vọng. Nhưng đừng để chính mình thất vọng...
Bước tới đi em, ta luôn dõi theo em...Ngố à!
Tớ đã từng "hâm mộ " sắc đẹp của cậu. Tớ cũng đã từng ngạc nhiên vì khả năng "cảm" của cậu. Và lúc nãy thôi, tớ shock vì những gì cậu viết, cuối cùng, tớ thương cậu, như thương cho chính tớ.
Tớ biết, đó ko phải là tình yêu, hay đúng hơn, nó đã ko còn là tình yêu. Nhưng cậu biết ko, quá khứ luôn tồn tại. Dù tình cảm có còn hay ko thì những chứng thực về những gì cậu đối với anh ấy, vẫn nguyên vẹn. Thế nên, cậu ko thể quên. Cậu chỉ cố tình lãng quên, để vứt bỏ. Và đó là cách cậu yêu. Tớ hiểu, cậu đã đau đến như thế nào cho những ngày tháng ấy. Thế nhưng, những gì hiện ra trong cái nhật ký ấy, còn khiến cậu nhói hơn nhiều. Vì những gì cậu hy sinh, là ko đáng... Nhưng, nó chỉ ko đáng theo cách mà cậu cảm nhận, theo phương diện của 1 ng cho đi và mong ng ta xứng đáng với điều đó, phải ko cậu?
Tớ ko bênh vực anh, vì tớ đang viết, và mỗi lần tớ viết, KHÔNG MỐI QUAN HỆ NÀO được phép xen vào. Tớ chỉ đứng trên góc độ của 1 khán giả, và tớ muốn nói cảm nhận của tớ.
Cậu àh, tình yêu ko có lỗi. Dù ng con gái anh ấy yêu có thế nào, thì tình yêu mà anh dành cho ng đó, vẫn ko có lỗi. Trách chăng là vì ng ta ko biết giữ gìn, và anh đã ko may mắn khi đặt tình cảm của mình vào đó. Nhưng anh đã yêu, và sống cho tình yêu đó. thì cậu hãy hiểu rằng " ĐÓ LÀ SỰ CHỌN LỰA CỦA ANH". Chúng ta có thể góp ý, nhưng hãy để quyền quyết định cho anh. Hãy để anh tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. 28 rồi, anh lớn hơn chúng ta, và hãy tin rằng, anh biết điều gì cần cho anh.Nhiệm vụ của cậu, dã hết. Thế nên đừng ám ảnh mãi cái thời đã qua đó nữa. Cậu ko thể vì những gì đã làm cho anh mà có thể khiến anh sống theo cách mà cậu muốn...Hãy chấp nhận, để thấy rằng, chúng ta : ko_ai_có_lỗi.
Tớ mong cậu sẽ có thể mỉm cuời với quá khứ, và tương lai của mỗi ng, hãy để ng ấy tự lựa chọn, thanh thản từ trong lòng mình, cậu ạ!
.......................................
Anh!
Em cũng như cô ấy, ko dám đọc quá kỹ những câu từ anh viết cho ai kia. Lướt qua thôi em cũng thấy tim mình đau nhói. Em đã muốn nổi loạn...em ghét cảm giác cay đắng khi nghĩ rằng, em chỉ là "thế thân". Em muốn nhìn thẳng vào anh, bằng ánh mắt nghiêm khắc nhất, để anh biết anh đã làm sai như thế nào, với những ng ấy, và với em.
Nhưng, sự thẳng thắn mà em tôn sùng là thẳng thắn có suy xét. Em đặt mình vào rất nhiều góc để "nhìn" câu chuyện của anh rõ hơn. Cuối cùng, khi em đóng vai anh, em biết, anh đã yêu và chấp nhận bị tổn thương như con cáo bị trúng tên mà vẫn ngoan cường chiến đấu...Và như thế, đã quá đủ xót xa cho anh, cho tình yêu của anh rồi. Không cần thêm 1 lời bình nào từ ng ngoài nữa...
Còn em, em nên xem em là gì của anh đây? Ko phải ng yêu, ko phải bạn thân, càng ko phải ng dưng. Đó là 1 mối quan hệ mù mờ, và vì thế, thật khó để em quyết xem em nên nghĩ như thế nào cho đúng.
Em chỉ biết, em thương anh. Thương từ trc khi gặp anh. Từ trc khi em biết thêm nhiều điều về anh. Thương những khổ đau mà anh đã nếm trãi. Thương những mảng tối trong đời anh. Thương cho tình yêu anh ko đc vẹn tròn. Thương cuộc sống anh thiếu thốn tình thương và chỉ toàn áp lực...Em đã thương như thế. Thì bây giờ, đối diện với 1 sự thật rằng :ANH YÊU CHỊ ẤY, em sẽ tiếp tục thương anh. Thương nỗi nhớ anh đang cố kiềm nén, thương những ký ức hiện về trong anh, dày vò anh, ăn mòn anh. Thương cho tình yêu của anh, và...sẽ thương cả ng con gái ấy.
Em muốn 1 ngày nào đó, trong nhật ký, anh sẽ ko viết "Anh nhớ em" nữa, mà là "Em ơi, anh nhớ chị ấy".
Nghe có vẻ buồn cười, phải ko? Nhưng chẳng phải ngay từ đầu, anh đã nói em "kỳ lạ" đó sao? Thì em đóng cho trọn vai 1 ng kỳ lạ. Bởi em biết, bắt anh quên chị ấy, bắt anh thôi yêu chị ấy, là điều ko thể, ít nhất là cho đến lúc này. Và em có thể đi...Nhưng em đã nói, EM SẼ KHÔNG BỎ ANH LẠI. Em ko muốn giống những ng trc, đến rồi đi. Dù anh có đuổi...thì em biết, tận sâu trong tâm hồn, anh cần lắm 1 ng lắng nghe anh, thấu hiểu anh, thấu hiểu tình yêu và nỗi nhớ của anh. Hãy cứ thừa nhận nó, thú nhận nó với em...đừng có gạt nó đi, để anh lại càng ám ảnh.
Em không chắc em đủ can đảm để cứ tự mình đâm sâu thêm vào vết thương đang ứa máu bên trong, nhưng em sẽ bằng tình thương và sự chịu đựng của riêng em, ở lại bên anh. KHÔNG THỂ LÀM ANH HẾT ĐAU, THÌ CŨNG CO THỂ ĐAU CÙNG ANH.
Chỉ cần anh còn đó, thì em cũng sẽ ngồi đây, hướng về anh!
....................................
Ngố thương,
Ta biết em đã nghĩ ngợi rất nhiều, đau khổ và cũng tự vấn rất nhiều trc khi quyết định. Ta sẽ ủng hộ em, bên em để em ko chùn bước. Nhưng em hãy nhớ rằng, dù kết quả không như em mong đợi, không có nghĩa là em chưa làm hết mình...Đừng tự trách mình, ai cũng có con tim và khối óc...Hãy cố gắng, và hy vọng. Nhưng đừng để chính mình thất vọng...
Bước tới đi em, ta luôn dõi theo em...Ngố à!
Cảm nhận
Gởi bởi gangocthoidai vào ngày 25.08.2009 06:37:25
Hix.. dài quá... đọc mỏi cả mắt... chắc gỏ mõi cải chân nhỉ!^^
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký