Gangoc, chơi với pác đã lâu. Chuyện của pác, tớ cũng biết ít nhìu. Và thú thật là thần kinh tớ cũng co vào, giãn ra với tâm trạng của pác. Cuộc sống là 1 mê cung, mà tình yêu là 1 cái ngõ vừa hẹp, vừa tối. Nghe đâu cuối ngõ là 1 thiên đường. Vậy nên nhìu ng cứ chen chân vào đấy, tớ cũng vài lần lân la đến gần. Và tớ cũng như pác, lúc bước vào hăm hở bao nhiêu, thì khi buộc phải quay ra, cứ ko thôi ngoái nhìn lại...cứ ko thôi bị mê hoặc bởi cảm xúc dâng lên ngày càng nhìu vì 1 ai đó....dù mỗi lần nhìn , lại vấp té, ko đau thể xác, mà tê tái trong tim...
Pác biết ko, có rất nhìu châm ngôn cho tình yêu. Nhưng với pác lúc này, tớ nghĩ câu này là hợp nhất. "Yêu là chấp nhận mất đi." Ùhm, tất nhiên ko phải mất ng ấy, vì pác đã bao giờ có ng ấy đâu, đúng ko? Đó là chấp nhận mất đi những suy nghĩ về ng ấy, hãy thôi quan tâm, hãy thôi cao thượng, hãy thôi mơ mộng, hãy thôi nhớ nhung .Phải tàn nhẫn với mình, pác à!
Haizz...tớ ko biết nữa, tớ nghĩ tớ là bạn của pác. Cứ thỉnh thoảng thấy pác thất thần vì 1 cô nàng như thế, tớ thấy buồn theo. Tớ khuyên pác như vậy, thiệt là ko nên. Vì đáng lẽ, yêu là làm ng mình yêu đc hạnh phúc. Nhưng giờ, đến cái việc làm ng ấy hp, cũng ko đến lượt pác, thì pác cứ tha hồ tự trách mình, cũng thế thôi.
Yêu là cho, nhưng ng ta ko muốn nhận, thì sự cho của mình, vô duyên lắm chăng? Yêu là giục bỏ tự trọng. Nhưng tự trọng của 1 ng đàn ông, đâu phải chỉ để cho 1 cô nàng? Pác à, si tình, tình si...Yêu là ko cần biết lý lẽ...nhưng cứ ngu ngơ mà sống vậy, có tội với gia đình lắm chăng???
Tớ ko phải là pác, chắc chắn rồi. Nhưng ko vì thế mà tớ ko lên tiếng can ngăn. Thực tế, bản lĩnh lên đi pác. Yêu ko hẳn là cho, mà còn là chấp nhận KO CÓ.
Thế nhé, tớ mong pác bình yên!