hôm nay rất mệt. lâu rồi mới có cảm giác mệt và gánh nặng thế này. Cứ như cả tấn trên vai ấy. Sao ghét quá những ng độc tài, lúc nào cũng là minh giỏi , mình đúng. Thật sự tui ko thể chịu đựng được họ. Tui ko muốn nói chuyện, gặp gỡ thậm chí nhận tin nhắn của họ. Tui ko hiểu sao mình có thể ghét loại ng đó như thế!? Và chính vì thế cuộc sống tui bùn bã hẳn. Tui muốn lánh xa họ vì tui ko thể chịu được dù rất cố gắng. Tôi thấy mình bản năng con người quá!
Tương lai u ám. Gần đây tui lại thường trực cái cảm giác không biết đào đâu ra tiền!? Có đêm về nhà mở tất cả ngăn tủ ko thấy tiền đâu, tui thấy lạ lắm. Chưa bao h tôi lại cạn tiền đến thế. Kinh tế cả nước đang xuống dốc, bạn bè tui kẻ giàu vẫn giàu, đứa nghèo thì fai làm thêm việc mới đủ sống. Tôi cũng bị cuốn trong cái vòng kinh tế xuống dốc! Pama lúc nào cũng tạo áp lực rằng tôi sẽ fai tự lo cho cuộc sống của mình và tốt nhất là get scholarship đi đâu cho khuất mắt làm số lần tui về nhà ít dần. Nơi mà luôn có những nụ cười tự nhiên, thân thuộc từng là niềm tự hào của tôi sao mà xa quá! Nghĩ tới tôi lại rơi nước mắt!!!!! Tui không hiểu sao ng lớn lại đánh mất điều đáng quí nhất mà một đứa trẻ tập lớn như tui còn nhận thấy??? Toi biết mình ko thể thay đổi chỉ có thể tự an ủi, trấn an, và lạc quan mà sống cho mình cho mọi ng.
Khi mới 13 tuổi đầu, tui đã khóc như mưa khi bị mắng oan như một đứa hư hỏng. Tôi khóc suốt đêm, cái đêm tối tăm của cuộc đời. Đến tận bây giờ vẫn không nhận được một lời xin lỗi. Giờ đây cảm giác còn khó chịu hơn cái đêm ấy nhưng tôi không thể khóc nhiều như thế!/ Tôi đã lớn! Có một điều giống nhau là tôi vẫn một mình với cảm giác này vẫn fai uất ức một mình.