Có lần xe mình bị hỏng, rất nặng. Khổ nỗi tay ga mà hư thì ko dám "sửa tạm ", và cái trạm bảo hành thì kiếm đâu ra giữa mênh mông hồ nước? Đánh bạo gọi lên tổng đài "Cứu hộ xe môtô"_thú thật là lần đầu tiên mình đc biết cái tổng đài này. Có ng nghe máy ( mừng húm ^^ ), nhưng nhầm số ( buồn xo >.<). Chập choạng tối, thiệt là lực bất tòng tâm, đành để nó ở nhà thằng bạn. Sáng đi sửa, gặp ngay ông thợ lành nghề, nhìn sơ đã biết bịnh, nhưng chữa chỗ này thì nó lòi ra chỗ kia cũng bịnh. 5 năm roài, chả nhớ Mom có đi bảo trì hok, chứ qua tay mình thì chỉ có té xe với hỏng xe thôi...chả biết thương cho con nhỏ gì cả. Ấy thế mà nó đổ bịnh 1 lần, tiêu tốn cả chai...hức...Nghĩ mà thấy cái giá của Bảo hành. Và càng quan trọng hơn cái ngày Hết hạn.
Và rồi ước, ước gì mọi thứ đều có thể sử dụng mãi mãi...Rồi cũng giật mình, con ng ta ai cũng phải chết. Tuổi thọ cũng có ngày hết hạn...Amen!
Nhưng có những thứ, lại muốn nó có Hạn sử dụng cho rõ ràng, dứt điểm. Đó là nỗi đau, đó là cơn buồn, đó là những trắc trở. Haizz...lại viễn vông. Từ ngày có cái trang NK này để tỉ tê, hình như con ng mình bớt đi nhìu cái gọi là thực tế...thích mộng mơ và thêu dệt lung tung. Chả thế mà vừa rồi còn liều mạng...haha. Nghĩ phát rùng mình...lì quá, gan quá, chai quá, và điên quá...
Hồi bé, mong mình lớn, vì nghĩ rằng, lớn hok còn biết sợ gì. Giờ chả biết lớn chưa, chỉ thấy những nỗi lo chưa bao giờ Hết hạn.
Cafe ko? Uh, cho 1 ly đá đen , ít sữa, 1 cái muỗng dài để khoấy động âm thanh. Nhìn, ngẫm, nhấm nháp...thèm 1 ánh mắt lặng lẽ dõi theo...thèm 1 bờ vai dựa vào...thèm những lời thỏ thẻ...thèm 1 tình thương ko bao giờ hết hạn cho riêng mình...
Thèm...