Mẹ yêu. Vậy là sau bao năm xa cách, bao cố gắng, con đã được lên thăm mộ mẹ. Nhiều khi con vẫn tự trách mình. 4năm rồi con mới lên mộ mẹ, dọn cỏ cho mẹ, thắp cho mẹ nén nhang ấm lòng, cùng em mua những thứ trái cây mẹ thích. Và... con cũng không biết mẹ thích những món gì nữa. Mẹ và con đã không cùng sống chung từ khi con còn rất nhỏ, 3 tuổi. Vậy mà, gần năm năm rồi, con vẫn ngụp trong nỗi đau và nỗi tủi thân khi không có mẹ. Mẹ ơi, giờ lớn rồi con vẫnb hay tự nghĩ rồi khóc thầm. Sau này ngày cưới con, người dắt con không phải là mẹ mà là dì ghẻ, con đau lòng lắm. Dù không có thành kiến gì với dì, nhưng con cũng không muốn bà ấy thay thế mẹ. Mãi mãi không muốn... Rồi con về làm dâu, phải sống sao đây mẹ... Con sẽ sống sao cho mọi người biết về mẹ, con tự hào là con của mẹ. Nhưng... Có những lúc thật khó mẹ à. Nhớ ngày mẹ còn, khi còn đã đủ lớn để có thể tự đạp xe đi thăm mẹ, tuần nào con cũng nói dối 1 buổi học để sang thăm mẹ. Đạp xe vội vàng nửa tiếng để được ăn với mẹ một bữa cơm, kể với mẹ những chuyện linh tinh trường lớp rồi lại vội vàng đạp xe về. Có lần xe hỏng, con vừa đạp về vừa khóc sợ trễ giờ bị la, bị phát hiện sẽ không cho đi nữa. Vậy mà tuần n
Nhật ký của codaitim_buon
codaitim_buon viết vào ngày 09.08.2009
yêu mẹ