Nhật ký của codaitim_buon
codaitim_buon viết vào ngày 04.08.2009
mẹ yêu

Một ngày buồn không thể tưởng tượng. Chỉ vì mấy trăm ngàn cho mình đi Đà Lạt mà cô nói ghê quá. 4 năm nay mình chưa hề về thăm mẹ. Vậy mà... Cố nói mình theo trai chứ thăm bố mẹ gì, bày đặt, đđạo đức giả. Uh, mình biết, bố mình cũng hay xuống đây, mẹ mình thì đã mất rồi... Nhưng chẳng lẽ mình không được thăm sao??? Mình biết cô không thích bố mẹ vô trách nhiệm của mình, mđã phản bội ba từ khi mình còn rất nhỏ, rồi ba co gia đình khác, cô cưu mang mình từ rất nhỏ. Ba chẳng đóng cho mình tiền học tháng nào, chẳng đưa mình đi học buổi nào, chẳng dạy mình con chữ nào. Mẹ cũng chở với mình đu7ọc mấy năm rồi ra riêng, sống chật vật và mất vì bệnh ung thư. Em mình lại sống lay lắt với các cô. Mình biết cô rất tốt bụng. Nhưng lá rụng về cội, không lẽ cô không cho con lên thăm bố, thăm mộ mẹ một lần sao. Mình biết mình quen anh mọi người không thích. ANh xấu, anh học không bằng mình. Dù chưa lần nào tiếp xúc nhưng ai cũng có ác cảm. Tư tưởng cổ hủ, mình ngụp lăn trong những lời chì chiết của cô. Ôi chao như dao cắt vào tim. Trưc thì vì những lỗi lầm của mẹ khiến ba mẹ chia tay, cô cđay nghiến về mẹ, đay nghiến về gia đình nhà ngoại. Giờ mình lại quen anh không giống  như cô muốn, cô lại nói mình giống mẹ, ham trai. Hơi một chút cô lại nói mình theo trai, ngủ với trai. Trong nhà không ai tôn trọng mình cả, sống như một con chó. Uh dù sao mình cũng sướng. Hoc năm 3 đại học, xe đẹp aó quần hàng hiệu, chẳng thua bạn kém bè... Nhưng có những điều mà không phải ai cũng biết. Luôn phải sống theo ý người khác. Không tự do, không bạn bè, không đi chơi, chỉ có học và ở nhà trông con cho cô. Những buổi đi chơi vụng trộm và dối trá... Nhưng cô ơi, dù có bạn trai nhưng con vẫn biết giữ mình mà. Sao cô lại nói con những lời năng nế đó. Con sống bây giờ là vì mẹ con, con cố gắng thật nhiều để mẹ con được tự hào, để có thể bù đắp một phần tội lỗi của mẹ, để mẹ có thđược ngẩng mặt với đời. Vậy mà... Mơi... Sao chẳng ai dạy con là phải ghét bỏ căm thù cha mẹ mình. Sao con có thể làm điều đó đưc chứ.

Mơi con sắp về thăm mđây. Gần 6 năm con ngụp lặn trong nỗi đau mất mẹ. Con cứ tưng con không sống chung với mẹ thì nỗi đau cũng nhẹ nhàng chứ. Nhưng không, đến tận bây giờ con vẫn đau mạ. Nhớ khi mẹ còn sống, có tết năm nào mđón con về, con đã uất ức kể hết những bất mãn trong lòng. 2 mẹ con cùng ôm nhau khóc. Bây giđã lớn, con sẽ không còn dại dột làm mđau lòng khóc vì con nữa. Ngày lên mộ mẹ, con sẽ mc thật đẹp, sẽ thật vui cho mẹ yên lòng. Mơi... Mẹ ra đi khi con vừa biết điểm vào lớp 10. Mẹ ra đi khi chưa được ngắm con mặc áo dài xinh như mẹ. Mơi... Giờ con đã là cô sinh viên năm 3, sắp có thể lo cho em. Dù hoàn cảnh đã khiến con thiệt thòi, không có điều kiện học nhiều và có kỹ năng nhiều như các bạn, nhung con sẽ làm được. CŨng như lần on hứa sẽ học đại học kinh tế để làm giám đốc nuôi mẹ, giđã là sinh viên năm 3 trường Kinh tế rồi đó mẹ. Mẹ có vui không. Ngày hôm nay con khóc rất nhiếu mạ. Nhưng sau đó con sẽ vui mạ, vui như mẹ hằng mong ước, mơi...

Cảm nhận
Gởi bởi night_angel vào ngày 04.08.2009 14:07:06
ss nè! ss đừng buồn nữa! Hãy cố gắng sống tốt để mẹ của ss vui lòng! Dù cho ai có chì chiết, nói nặng nói nhẹ gì ss thì ss cũng bỏ qua đi, chỉ cần mình sống tốt là được rồi!
cười lên đi ss, mọi chuyện rồi sẽ qua mà! ss cứ làm những gì ss cho là đúng, đừng vì lời nói của cô ss mà nản chí nhé ss ui! :)
cuộc sống còn nhiều điều để ss hưởng thụ mà! :)
Gởi bởi thienngan vào ngày 04.08.2009 14:17:25
chị ạ! cho dù như thế nào chăng nữa thì mình cũng ko thể nào căm ghét ba mẹ đc đâu vì đơn giản đó là người sinh ra mình. ko ai có thể lấy đi tình cảm thiêng liêng chúng ta dành cho ba mẹ đc cả.
đọc nk của chị em suy nghĩ nhìu lắm nhưng mà hỗn độn quá nên em chẳng bít fải nói thế nào. em chỉ mong chị luôn bình yên trong tâm hồn. có vậy chị mới có thể vượt qua những khó khăn thường ngày để làm tốt những j đã hứa với mẹ, có vậy mẹ chị mới yên lòng nơi chín suối.Mạnh mẽ lên chị nhé! mạnh mẽ như con lật đật-luôn luôn bít cách đứng lên dù cho có ngã rất nhìu! em rất vui nếu đc làm bạn của chị!
Gởi bởi anhtuan108 vào ngày 05.08.2009 02:25:19
Em ah!Hãy cố gắng bền vững để sống,tôi biết,hoàn cảnh của em thạtđặc biệt!Em cung rất nỗ lực và có tấm lòng. Nhưng em cũng hãy đứng vào góc nhìn của cô mà thông cảm cho cô,cô em la người tốt đấy,rất tốt,có thể,nếu ở cương vị của cô,chưa chắc em đã làm được như cô đâu.
Thoe tôi.truoc mắt,em hãy kìm nén tình cảm của mình lại,tình yêu là tương lai kia.chỉ vì trước mắt mà ảnh hưởng đến tương lai thì không ổn đâu,cô em quan trọng nhất với em đấy,Hãy nghĩ: minh cần làm điều gì đó để trả ơn cô,biết rằng không bao giờ mình làm được đâu.Chỉ còn cách là thay đổi cách sống thì mọi người sẽ tôn trọng em hơn,thật đấy...
Hãy nghĩ thật kỹ,và sâu sắc hơn nhé!
Gởi bởi anhtuan108 vào ngày 05.08.2009 02:36:55
Tôi nghĩ:Em rất thiệt thòi,mất mát của em không ji bù đắp được,Bố mẹ em thật đáng trách.Hãy lấy đó làm bài học kinh nghiệm cho mình trong tương lai.Có thể,trong qua khứ,cách sống của Em đã có những gì khiến cô và moi người chưa thật sự hài lòng,tin tưởng,chưa được mọi người thật sự quý trọng.Em đọc:chú bé chăn đe chưa?Chỉ bằng 1 nhân cách lớn,1 đôi mắt nhìn đời thật sự cởi mở và nhân ái hơn,nó sẽ tỏa sáng và át đi những bóng đêm quanh em,Để làm được là rất khó,tôi tin em sẽ làm được.
Hãy cố gắng nhé.
Tôi Cầu Chúc cho em nhanh thành công và HP hơn.
Gởi bởi nhuchieclavang vào ngày 05.08.2009 02:43:35
Lá Vàng từng có những cảm giác như em... từng sống như em nên Lá Vàng hiểu em... chỉ muốn nói với em một điều... tập kìm chế cảm xúc của mình... Nhìn lên thì đúng là thấy xót xa cho mình... nhưng nhìn xuống... mình còn may mắn hơn rất nhiều người... nghĩ thế để cho mình thêm nghị lực, cho mình thêm niềm tin... và ngẩng cao đầu bứơc tiếp!!!

Vì người ta yêu mình không như cách mình mong muốn... không có nghĩa người ta không yêu mình... Nghĩ thế sẽ thấy thay thản đấy em ạh!

Học cách cho vào đầu mình những thứ cần cho... còn để gió cuốn đi tất cả những thứ không cần... Thứ duy nhất mà con người ta không thể chọn lựa... đấy là người sinh chúng ta ra và người nuôi chúng ta lớn... học cách chấp nhận và học cách sống cùng... và luôn giữ mình đi đúng hướng!!! Thế nhé em!!!
Gởi bởi codaitim_buon vào ngày 09.08.2009 13:30:05
Cảm ơn mọi người đã an ủi. Chỉ là những lúc yếu lòng mới thế này. Chứ bình thường cuộc sống vẫn cuốn mình đi, vẫn phải sống mà. Mình có chấp nhận và chiụ đựng, kiềm chế lắm mới co thể sống được chứ. Mình biết mình con nhiều điều hạnh phúc. Những nỗi đau thầm kín. Những mất mát không thể bù đắp. Những vết thương không thể lành dù mình có thự dỗ dành, tự an ủi mình bao nhiêu lần. Dù sao, mình cũng đã cố gắng hết sức.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
136 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 136 khách