Nhật ký của hehe
hehe viết vào ngày 26.12.2018
Chênh vênh
Cảm xúc? Như ta tự cô lập mình trong thế giới xúc cảm của bản thân. Nhàu nhĩ nó với những suy nghĩ về quá khứ, vò nát nó để biến mất, cau có để che đậy tâm hồn đang dậy sóng?
Thật tâm ta đang cần j? Ta cứ dồn ép tâm trạng le lói yêu thương với người khác khi họ chỉ chợt xuất hiện trong phút giây ta buông thả. Đó! Để rồi ta chìm vào những ảo ảnh của nó, yêu thương ư? Không nhiều! Nhớ những ư? Không nhiều! Chỉ là bấu víu vào cảm xúc thoã mãn trong giây phút đó. Để rồi, ta sống nhưng tâm ta để ở một khoảng time khác. In lặng với xúc cảm ấy, ngấu nghiến nó từng ngày. Trong khoảng trời với chồng, ta như không tồn tại. Nhận ra sự ưu thương cục mịch nhưng chân thành của chồng...chỉ là ta quá mơ hoang dại. Tâm sự ư? Ta sống với vùng trời riêng ta, mình ta, chỉ ta thì làm sao hiểu được.
Yêu thương nhau đấy, nhàm chán nhau đấy, nhưng có những sự ràng buộc nên "nhau" không thể tách rời. Liệu tách rồi có thấy thay đổi được gì không? Hãy chỉ thêm muộn phiền, ưu tư? Vật vả sống qua từng ngày cũng đã mệt Lắm rồi. Cơm áo gạo tiền vương nặng, ta không làm con ta đói, ta không làm, mẹ ta đói.
Yêu thương sao giờ đây ta thấy nó nặng nề thế không biết. Cảm giác này chỉ riêng ta, ta nhấm nháp nó từng ngày mỗi khi rảnh việc. Khi đầu óc ta dừng nghỉ về công việc là nó vỡ ra với những nỗi niềm cất sâu trong một xó xỉnh nào đó.
Ôi thật mệt nhoài!
Cảm nhận
Gởi bởi aly vào ngày 26.12.2018 08:46:13
Cảm xúc của con người thật quá phức tạp....Đôi lúc không thể hiểu mình nghĩ và muốn như thế nào nữa!!!!
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký