Ko có thất bại nào là vô nghĩ, ko có sự hy sinh nào là vô ích.
Có lẽ mình ngã để mình kiên cường hơn.
Có lẽ mình đau để mình biết được rằng cuộc đời còn nhiều cái đau hơn và cái vấp đó of mình chẳng ăn nhằm gì.
Một lần té, 1 lần đau, 1 lần nhận ra bài học của cuộc đời... Trên đời này, ngoài bản thân mình ra, thề rằng sẽ ko tin ai nữa cả. Trên đời này, chỉ có bản thân ta mới yêu thương ta, đừng chờ đợi 1 tình iu thương nào từ 1 ai khác.
Hoá ra, con người ta sống với nhau chỉ là bèo bọt và bạc bẽo. Người ta lợi dụng nhau để có thứ mình muốn, có được rồi thì chẳng còn nhau trong mắt. Người ta tạo cho mình 1 lòng tin để ng ta có thể nhận lòng tốt of mình, rồi 1 ngày, ng ta tì được 1 ng hơn hẳn mình, đáng gia 1hơn mình, có thể giúp ng ta hơn mình, ng ta cũng chỉ có thế thôi... Cuộc đời này trở nên thực dụng và lòng tốt trở thành đức tính of những con ngốc, thiếu chất xám và ngu lâu dốt bền khó đào tạo...
Có lẽ từ nay chỉ con có thế, đóng cửa lại để nhìn cuộc đời trần trụi hơn và quyết ko để mắc vào 1 lần nữa... Tất cả cũng chỉ vì 1 chút tốt mà ta chua xót nhận ra ta bị lợi dụng và khi hết giá trị để lợi dụng hoặc khi có 1 nơi khác có thể lợi dụng nhìu hơn ta thì ta sẽ được đá đi...
Có lẽ sẽ way lưng với cuộc đời, với con người. Có lẽ cỏ đời này, ta phải đóng cửa để ko nhẹ dạ cả tin 1 lần nữa...