Nhật ký của phonex
phonex viết vào ngày 05.09.2016
9h49-5/9/2016
Cuộc sống đã dần vào quỹ đạo ban đầu

Mình, chả biết có phải là con người vô tình hay máu lạnh hay gì gì ko nữa. Vì nhà có chuyện thường mọi người hay ủ rũ, buồn bã, khóc mếu... còn mình vẫn bình chân như vại, ko tỏ bất kì vẻ gì ra bên ngoài, thậm chí vẫn cười nói như bình thường, Có lẽ đó chính là thói quen hưởng thụ cuộc sống của mình.

Mình buồn, mình khóc, mình yếu đuối cũng có ai giúp được mình gì đâu, có chăng chỉ là ánh mắt thương hại. từ rất lâu rồi, mình luôn áp dụng cách sống: việc của nhà đến cơ quan là quên hết, không nghĩ gì, và tất nhiên, việc cơ quan thì bức xúc mấy về nhà cũng bỏ qua, quên sạch.

Cá tính này hình thành từ hồi mình còn nhỏ xíu, tự mạnh mẽ, tự chống chọi, không bao giờ yếu đuối, mình không muốn nhận bất kì sự thương hại nào, no never... ngày bé mỗi lần nghe bọn bạn hỏi: bố mày là ai, bố mày tên gì, sao nhà mày nghèo thế, không có bố là con hoang đúng ko.... Mình hồi đó còn hay khóc, còn hay nuốt nước mắt. Giờ nghĩ lại sao hồi ấy yếu đuối thế nhỉ, sao ko nói thẳng mặt bọn nó: tao ko có bố, tao cũng ko biết bố tao là ai, vậy được chưa.:)). Chúng mày may mắn được tạo hoá sinh ra trong gia đình đầy đủ thì gắng mà sống cho tốt, gắng mà học, đừng để mọi ng nói nhà có điều kiện là éo học bằng đứa con hoang. ok baby.=))

Hồi ấy cứ gồng mình lên chống chọi, mỗi lần bị những đứa bạn xấu tính hỏi vậy, chỉ lẳng lặng quay đi ko nói gì, chứ giờ tụi nó thử hỏi vậy xem. Vỡ alo có đứa.:). Hình như càng già mình càng trơ lì hơn, mất cảm xúc hơn nhưng cũng mạnh mẽ hơn, dám đối diện thưc tế hơn.

Hồi nhỏ, chính vì luôn mặc cảm, tự ti mà dẫn đến việc mình trở thành đứa trẻ khó gần, ở quê hầu như mình không chơi với ai, chỉ chơi với mấy đứa bạn cùng lớp chứ tuyệt nhiên không chơi với mấy đứa trong xóm. Mình thu mình lại và chỉ biết học, rảnh là học. Nhớ khi xưa nhà nghèo đến nỗi cả nhà chỉ có nổi 1 cái bóng điện, mẹ mua loại bóng vào 40w, treo ở cửa bếp để mẹ vừa làm, mình vừa kê cái ghế nhựa ngồi học, còn nhà trên thì tối om, hôm nào không làm hàng thì mẹ mới tháo bóng ra và lắp lên nhà trên cho sáng 1 tý. Mùa hè thì thôi rồi, nhà vừa nóng, vừa ẩm thấp, muỗi bay khắp nơi. mẹ làm nghề tráng bánh cuốn, nên đun lửa trong nhà (bếp bị gió với bão giật đổ, nhà mình chạy dọc nên đành tận dụng gian dưới làm bếp). ôi thôi nhà mình nóng kinh khủng, tối học xong đi ngủ, nếu bật quạt thì nó sẽ hút mùi than và mùi củi, khói um nhà, sặc ko thở nổi, mà nếu ko bật quạt thì không khác gì đang tự nung mình............ ấy vậy mà mình cũng vượt qua tuổi thơ như vậy đấy.

Mùa hè chả có cả quần áo cộc mà mặc, phải mặc cả quần áo dài đi học, bị bạn bè trêu đùa lại thêm tự ti về cái nghèo của mình, mùa đông chả có cả tất để đi, chân tay lạnh cóng nhấc đi không được. Ấy vậy mà những hôm giặt quần áo dưới sông nó mới gọi là lạnh khủng khiếp..........

Tuổi thơ mình gắn với những nghèo khó và lầm lũi, cơm không đủ no, có những tháng trời ăn cà chua, bắp cải, không có thịt, hôm nào ăn sang là ăn tóp mỡ đã thấy ngon lắm rồi. Tuổi thơ là những chuỗi ngày cơ cực và bị 1 số bạn bè xấu tính chê cười, Nhưng tuổi thơ mình cũng là những lần nức mũi được mọi người khen ngợi: con nhà nghèo mà học giỏi, thi huyện thi tỉnh đạt giải...

Mình và mẹ đều có 1 tật xấu, là thích được khen, vậy nên được khen nhiều quá đâm đôi khi phải cố gắng chạy theo lời khen ấy, hoặc ko đạt được như lời khen ấy thì không nói ra sự thật, nhiều ng khen mình lên mây nhưng mà thực tế mình mình chả bằng ai. Ngay cả việc tốt nghiệp đại học loại giỏi nhưng mà kiến thức thực tế nắm trong tay gần như bằng 0, ra trường học lại từ đầu và tiếng anh thì càng ngày càng ngu khủng khiếp.

Giờ đây, vượt qua những ngày khó khăn ấy, gia đình tạm ổn, có chồng yêu thương, gia đình chồng nề nếp, cũng gọi là có của ăn của để, nhiều khi cũng thầm cảm ơn ông trời đã có mình được tốt hậu vận sau này.:).

Còn về việc mẹ, số mẹ khổ từ ngày còn con gái, đến giờ vẫn khổ, mẹ giờ vẫn phải nằm 1 chỗ, đầu óc thì tỉnh táo lên nhiều rồi, chỉ có điều chân tay là không đi lại được. Cho mẹ đi viện rồi thì viện lại trả về, vì khả năng hồi phục đi lại được rất khó.... Thương mẹ, nhưng đó là số phận rồi, chẳng tránh được.

May phước có đứa em con nhà Dì, đợt này nó ra và ở cùng mẹ để chăm mẹ. Nó cũng hay lắm nhé, đang bình thường rồi tự dưng như người âm, cần phải trình đồng mở phủ, nó có khả năng xem bói, hoặc ai bỏ con rồi là nó nhìn theo ngay. Chẳng biết có phải ông bà ghìm chân nó ở lại để chăm bác ko mà nó chỉ về nhà giải quyết việc được 1-2 ngày là cùng là lại đến chăm bác, mà nhà nó ở tận Nội Bài, cũng may là con lớn đi học rồi và giờ là người âm nên không đi làm được, chỉ thỉnh thoảng đi làm lễ nên nó có thời gian. Mỗi tuần về cho Dì 500k, tháng 2tr + cuối tuần về ăn uống cùng dì, chắc cũng tầm 3tr 1 tháng chi phí các loại. Thôi thì thế còn hơn ko có ng chăm mẹ.

Còn anh chị cả chán đời, có ng chăm là ỉ lại, tiền mọi ng cho cầm 3-4tr thừa trong tay nhưng 1 đồng 1 hào cũng ko bỏ ra, kể cả bịch bỉm cho mẹ cũng chả bỏ, ngày chị dâu rẽ qua được 1 vài lần ngó nghiêng, anh cả thì tối ngủ lại. Còn lại mọi việc dồn lên Dì. Mà hay lắm nhé, mình cũng ko nói với ai việc mình đưa tiền cho dì, ông bà ấy cầm tiền của mọi ng cho mà cũng ko xì ra 1 hào nào để đưa dì ấy ăn. Chắc nghĩ dì lên chăm bà thì tự bỏ tiền ra ăn hay là biết tính mình sẽ chi tiền nên ỉ lại...

Nghe dì nói chị dâu nói lương 2 vck nó cũng đc gần 2 chục, với bên nhà nội cho đất cho cát rồi nên là mẹ ốm thì phải chi hết ra đi, chứ anh chị làm gì có, mà phát bực, haizzz, anh với chả em, con với chả cái, cả với chả hai. Thôi thì sống thế nào trời chứng giám. Dì ấy cũng nói vậy rồi mà anh chị ki bo thì sau khổ thôi

Nghe dì nói đến năm 35-37 tuổi 2 vck làm ăn cực phát, hây za, cố lên, cuộc sống này là tươi đẹp mà, buồn làm chi. Sắp giàu rồi 5-7 năm nữa thôi. Fighting!!!!!!!!!!!!!!!!
Cảm nhận
Gởi bởi hoatienlac vào ngày 05.09.2016 03:33:41
mẹ nằm đó mà ko thương xót, chỉ lo ngậm tiền trong họng ko chịu chi ra
>>>>>>cuộc đời sau này của người anh người chị đó chỉ có cơ cực. Mình ko rủa nha @@ đang nói về quả báo của tội bất hiếu thôi.
Còn bạn thì dù ko giàu nhưng có lòng hiếu thảo, bây giờ chịu xuất đồng tiền ra cứu mẹ
>>>>Sau này bạn chắc chắn sẽ đc hưởng phúc, đồng tiền chảy vô túi đều đều hậu vận ấm no giàu sang.
Gởi bởi phonex vào ngày 05.09.2016 03:41:32
Thôi kệ bạn ạ, mình cũng ko muốn bàn luận nhiều chuyện anh chị, mình sống thoải mái là được rồi
Gởi bởi hoatienlac vào ngày 05.09.2016 03:47:26
:D mình nói chung chung, ko ám chỉ anh chị nào nha. Dù có ra sao thì cũng là người thân. Mình hiểu :)
Gởi bởi pinku_hana vào ngày 05.09.2016 13:33:04
đọc bài này xong thấy tích cực hẳn, cảm ơn bạn ;)
Gởi bởi phonex vào ngày 09.09.2016 01:35:40
Nên sống tích cực bạn ạ. Dù mình có yếu đuối uỷ mị thì mọi ng cũng chỉ đồng cảm và thương hại thôi. Cuộc sống của mình thì mình tự chủ và tận hưởng. Come on baby.:)
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
119 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 119 khách