Nhật ký của pinku_hana
pinku_hana viết vào ngày 23.08.2016
Sai và nhận sai
Dear diary,
Theo tớ để ý thì có 1 vài ng k bao h nhận họ sai dù họ có làm j bao gồm những ng thuộc các cung đất với tư chát bảo thủ nhất trong các cung hoàng đạo :)) Cũng phải nói vì ưu điểm của họ là kiên trì, chăm chỉ, kiên định nên bảo thủ là bình thường :)) Đứng đầu nhóm bảo thủ là ma kết, rồi tới kim ngưu và xử nữ có vẻ là chấp nhận sự thật và lẽ phải hơn cả :)) Ngoài ra k nhận mình sai bao h còn có sư tử (vì kiêu hãnh), bọ cạp (vì xấu tính), bạch dương (vì tự trọng cũng tương đối cao). Còn lại các bạn khí, song ngư, cự giải, nhân mã thì thường dĩ hoà vi quý, nhưng còn tuỳ hoàn cảnh, tuỳ ng nào họ thấy phù hợp để họ nhận lỗi, xin lỗi :) Nếu có bạn nào Venus bọ cạp thì rất hay xin lỗi ng yêu, vợ chồng dù chả sai mấy :)) Cái này cũng phải nói do giáo dục ảnh hưởng tới k nhỏ nhưng chiêm tinh tử vi đóng phần đáng kể vì k có ng thân xung quanh thì trẻ con chả ai biết hư, nhưng chả ai chọn đc bố mẹ, đó là số :) Trẻ con nhìn ng lớn làm, tuyệt đối k nghe ng lớn nói vì như học ngoại ngữ, ban đầu các bạn ý chả hiểu j cả, chủ yếu là quan sát.
Cái văn hoá ng trên nói j ng dưới nhất nhất phải nghe dù ng trên k mẫu mực j đã ăn sâu vào văn hoá xứ này, mà kể cả mẫu mực thì chả ai hoàn hảo để dạy dỗ tất cả cho ng khác. Muốn thay đổi thì chỉ có cách tha thứ với bố mẹ mình, bao dung với con cái mình, dù tiềm thức từ nhỏ bị chèn ép vẫn phải cố gạt bỏ để con cái đc hạnh phúc. Cái đáng sợ của việc bắt trẻ con ngoan thì phải răm rắp nghe lời là ở chỗ lớn lên sẽ nhu nhược, làm điều sai do ng khác chỉ đạo k dám phản kháng, nghe ai nạt nộ thì cho đó là ng thân thiết, muốn tốt cho mình nên cần làm theo :( Đáng sợ hơn là hậu quả với các bé gái, tổn thương trong tiềm thức thửơ thơ bé làm các bạn ý có cái nhìn sai lầm là ng đánh đập, hành hạ, mạt sát mình là vì họ yêu mình, lo lắng cho mình nên họ mới cáu gắt với mình :( Đó là lý do vì sao nhiều ng k dám ly hôn dù đối tác và cả họ nhà đối tác hết mực khốn nạn :( Chưa kể 1 vài ng mê tín đáng thương cho rằng họ phải trả nghiệp kiếp trc nên kiên quyết k dám bỏ đi hoặc tiêu cực hơn là chọn cách tự tử làm cho những ng yêu quý họ cảm thấy đau khổ, rằng cuộc đời bất công. Thực ra vấn đề chỉ là họ sợ hãi, họ sợ cuộc sống sẽ k tốt hơn nếu họ bỏ đi, sợ rằng con cái chịu khổ, sợ bố mẹ mang tiếng, sợ ng đời đàm tiếu :( Chỉ có 1 cách duy nhất thoát ra là dũng cảm mà thôi, dù ở đâu cũng phải tin rằng mình nhất định sẽ làm tốt, nhất định cuộc đời sẽ bù đắp nếu mình cố gắng :)
Tớ là đứa trẻ hư sống trong nhung lụa :)) Tớ đánh nhau liên miên với đám trẻ trong xóm, đá bóng vỡ cửa kính nhà hàng xóm, dùng nhíp lấy tiền trong con lợn nhựa hoặc mổ lợn ra lấy tiền mua kem cho mấy đứa em ăn rồi mua con lợn nhựa khác y chang đút nốt đám tiền thừa vào (nhà gần hàng sản xuất lợn tiết kiệm) :)) Hồi bé, tớ chưa bao h phải lo nghĩ j về tiền bạc, đồ j mới nhất hay nhất, cái j ngon nhất tớ cũng biết, đi học trường tốt, bạn bè khá giả, nhà hàng, nhà hát, du lịch bố mẹ k để thiếu cái j. Tuy nghịch như quỷ nhưng tớ k bắt nạt ng khó khăn, ng khuyết tật, thậm chí sẽ xông vào đánh chửi đứa nào làm những điều bố láo trên nên bố mẹ cũng hay gặp chủ nhiệm lắm :))))) Vậy nên tớ thấy bạn nữ nào yêu ai phải có ô tô thì tớ thấy buồn cười vì ô tô chả làm nên cái j cả, có thể đi thuê, vật chất k quan trọng và tớ chê họ thiển cận. Thêm nữa gia đình tớ càng kiếm đc nhiều thì bố tớ chả có thời gian đàn hát, dẫn tớ đi chơi nữa. Tớ cũng nhận ra 1 số k ít bạn bè, ng thân của bố tớ chỉ biết đến tiền nhà tớ :)) Bài học 16 tuổi quá sâu sắc và đau đớn :)) Tớ tiêu tiền giải khuây, nhưng sàn nhảy thì k dám đi tại chỉ quen nghe nhạc bác học, k chịu đc tiếng ồn lớn, rượu bia cay k uống nổi, bạn bè toàn đứa tử tế, k đứa nào cùng hư :)) Đành đổ vào sách, khoá cửa đọc trong phòng như con điên :)) Đợt đó bà chị họ trầm cảm nặng tử tự nên cả nhà suýt cho đi khám thần kinh =))
Nhưng tớ thôi ghét tiền từ khi giận bố k thèm nhìn mặt, k thèm cầm tiền, tự đi dạy học :)) Mẹ thì nghiêm khắc còn lâu mới cho tiền tiêu vớ vẩn. Thế mà thoắt cái hơn 10 năm, việc dạy học mới đầu vất vả chả kiếm đc mấy xu, chả bõ sức ăn tiêu của tớ :)) Dù tớ có mỗi thú và tật xấu là phải ăn ngon, k thì kiên quyết k ăn :)) Dần dần thì cũng khá lên, tớ kiếm đc tiền, tốt hơn bạn tớ đi làm vất vả mà tự do về thời gian. Thêm nữa k như tớ tưởng nóng tính thì k dạy đc, mà là cần dạy sao cho hấp dẫn ng ta muốn học chứ k phải vì tiền hay vì điểm. Trước khi đi học LLM, tớ quay cuồng ngày nào cũng dạy 9h sáng tới 9h tối, tất nhiên có nghỉ ăn :)) Nhưng mà vui, có tới cả trăm học sinh, đc truyền đạt thứ tớ biết, thứ nhiều ng vì tiền hoặc giấu nghề k muốn dạy :) Tớ cũng bảo các bạn học sinh đừng e ngại nói thấy tớ dạy j chưa đúng, cái j sai để tớ sửa. Kiến thức là thứ cần cập nhật liên tục, mà tớ chỉ hơn các bạn ý vài tuổi, k dám áp đặt cái j. Nếu tớ áp đặt cho học sinh của tớ thì nhiều bạn đã k có những thành công như bây h, và kể cả tớ cũng k học đc nhiều từ các bạn như vậy. Sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng xin lỗi với ng nhỏ tuổi hơn vì mình sai, chỉ có cách đó mới giúp mọi thứ tốt lên đc. Nhưng buồn là cái văn hoá ng trên nói j là chân lý, cãi là láo (trình bày thiện chí cũng k đc) đã ăn quá sâu vào xứ này. Để thay đổi tất cả những vấn đề kinh tế, xã hội chỉ có cách bắt đầu bằng giáo dục, thẳng thắn nhận sai, trung thực xin lỗi và cố hết sức sửa lỗi (dù có lỗi k sửa đc), tích cực đi tiếp. Ôi sao mà khó quá :(
Trước đây tớ làm luật, dạy học là nghề tay trái. Bây h dạy học sắp thành nghề chính, làm luật là nghề phụ :)) Theo tinh thần của ông ngoại, làm nghề phải làm thầy, từ thầy cãi cháu nó chuyển qua thầy giáo ạ :) Mai giỗ ông này. Nhất định là cháu nó làm được ông nhỉ, trước h vẫn thế mà, cố là đc hết ông nhỉ :) Mong rằng giới luật bớt những ng tư duy lợi ích, bớt xỉa xói bới móc đời tư ng khác, làm pro-bono nhiều chút, văn phòng nhỏ bỏ cái thói làm 1 lần rồi thôi đi. Tớ nghĩ, những nghề có chữ thầy cần kiểm tra đạo đức trước khi cho theo học, gồm thầy cãi, thầy giáo, thầy thuốc. Và tất nhiên tớ vẫn luôn giữ vững quan điểm nuôi chó cần kiểm tra đạo đức vì với chó, chủ là master, âu cũng là thầy. Ra đường gặp đứa nuôi chó vô trách nhiệm cho cắn xằng bậy hay ăn thua với chó nhà ng ta thật k khỏi bực con mực >< Chó cũng như trẻ con, ng dạy tốt thì trò mới ngoan, chó tử tế cần chủ tử tế :)
Theo tớ để ý thì có 1 vài ng k bao h nhận họ sai dù họ có làm j bao gồm những ng thuộc các cung đất với tư chát bảo thủ nhất trong các cung hoàng đạo :)) Cũng phải nói vì ưu điểm của họ là kiên trì, chăm chỉ, kiên định nên bảo thủ là bình thường :)) Đứng đầu nhóm bảo thủ là ma kết, rồi tới kim ngưu và xử nữ có vẻ là chấp nhận sự thật và lẽ phải hơn cả :)) Ngoài ra k nhận mình sai bao h còn có sư tử (vì kiêu hãnh), bọ cạp (vì xấu tính), bạch dương (vì tự trọng cũng tương đối cao). Còn lại các bạn khí, song ngư, cự giải, nhân mã thì thường dĩ hoà vi quý, nhưng còn tuỳ hoàn cảnh, tuỳ ng nào họ thấy phù hợp để họ nhận lỗi, xin lỗi :) Nếu có bạn nào Venus bọ cạp thì rất hay xin lỗi ng yêu, vợ chồng dù chả sai mấy :)) Cái này cũng phải nói do giáo dục ảnh hưởng tới k nhỏ nhưng chiêm tinh tử vi đóng phần đáng kể vì k có ng thân xung quanh thì trẻ con chả ai biết hư, nhưng chả ai chọn đc bố mẹ, đó là số :) Trẻ con nhìn ng lớn làm, tuyệt đối k nghe ng lớn nói vì như học ngoại ngữ, ban đầu các bạn ý chả hiểu j cả, chủ yếu là quan sát.
Cái văn hoá ng trên nói j ng dưới nhất nhất phải nghe dù ng trên k mẫu mực j đã ăn sâu vào văn hoá xứ này, mà kể cả mẫu mực thì chả ai hoàn hảo để dạy dỗ tất cả cho ng khác. Muốn thay đổi thì chỉ có cách tha thứ với bố mẹ mình, bao dung với con cái mình, dù tiềm thức từ nhỏ bị chèn ép vẫn phải cố gạt bỏ để con cái đc hạnh phúc. Cái đáng sợ của việc bắt trẻ con ngoan thì phải răm rắp nghe lời là ở chỗ lớn lên sẽ nhu nhược, làm điều sai do ng khác chỉ đạo k dám phản kháng, nghe ai nạt nộ thì cho đó là ng thân thiết, muốn tốt cho mình nên cần làm theo :( Đáng sợ hơn là hậu quả với các bé gái, tổn thương trong tiềm thức thửơ thơ bé làm các bạn ý có cái nhìn sai lầm là ng đánh đập, hành hạ, mạt sát mình là vì họ yêu mình, lo lắng cho mình nên họ mới cáu gắt với mình :( Đó là lý do vì sao nhiều ng k dám ly hôn dù đối tác và cả họ nhà đối tác hết mực khốn nạn :( Chưa kể 1 vài ng mê tín đáng thương cho rằng họ phải trả nghiệp kiếp trc nên kiên quyết k dám bỏ đi hoặc tiêu cực hơn là chọn cách tự tử làm cho những ng yêu quý họ cảm thấy đau khổ, rằng cuộc đời bất công. Thực ra vấn đề chỉ là họ sợ hãi, họ sợ cuộc sống sẽ k tốt hơn nếu họ bỏ đi, sợ rằng con cái chịu khổ, sợ bố mẹ mang tiếng, sợ ng đời đàm tiếu :( Chỉ có 1 cách duy nhất thoát ra là dũng cảm mà thôi, dù ở đâu cũng phải tin rằng mình nhất định sẽ làm tốt, nhất định cuộc đời sẽ bù đắp nếu mình cố gắng :)
Tớ là đứa trẻ hư sống trong nhung lụa :)) Tớ đánh nhau liên miên với đám trẻ trong xóm, đá bóng vỡ cửa kính nhà hàng xóm, dùng nhíp lấy tiền trong con lợn nhựa hoặc mổ lợn ra lấy tiền mua kem cho mấy đứa em ăn rồi mua con lợn nhựa khác y chang đút nốt đám tiền thừa vào (nhà gần hàng sản xuất lợn tiết kiệm) :)) Hồi bé, tớ chưa bao h phải lo nghĩ j về tiền bạc, đồ j mới nhất hay nhất, cái j ngon nhất tớ cũng biết, đi học trường tốt, bạn bè khá giả, nhà hàng, nhà hát, du lịch bố mẹ k để thiếu cái j. Tuy nghịch như quỷ nhưng tớ k bắt nạt ng khó khăn, ng khuyết tật, thậm chí sẽ xông vào đánh chửi đứa nào làm những điều bố láo trên nên bố mẹ cũng hay gặp chủ nhiệm lắm :))))) Vậy nên tớ thấy bạn nữ nào yêu ai phải có ô tô thì tớ thấy buồn cười vì ô tô chả làm nên cái j cả, có thể đi thuê, vật chất k quan trọng và tớ chê họ thiển cận. Thêm nữa gia đình tớ càng kiếm đc nhiều thì bố tớ chả có thời gian đàn hát, dẫn tớ đi chơi nữa. Tớ cũng nhận ra 1 số k ít bạn bè, ng thân của bố tớ chỉ biết đến tiền nhà tớ :)) Bài học 16 tuổi quá sâu sắc và đau đớn :)) Tớ tiêu tiền giải khuây, nhưng sàn nhảy thì k dám đi tại chỉ quen nghe nhạc bác học, k chịu đc tiếng ồn lớn, rượu bia cay k uống nổi, bạn bè toàn đứa tử tế, k đứa nào cùng hư :)) Đành đổ vào sách, khoá cửa đọc trong phòng như con điên :)) Đợt đó bà chị họ trầm cảm nặng tử tự nên cả nhà suýt cho đi khám thần kinh =))
Nhưng tớ thôi ghét tiền từ khi giận bố k thèm nhìn mặt, k thèm cầm tiền, tự đi dạy học :)) Mẹ thì nghiêm khắc còn lâu mới cho tiền tiêu vớ vẩn. Thế mà thoắt cái hơn 10 năm, việc dạy học mới đầu vất vả chả kiếm đc mấy xu, chả bõ sức ăn tiêu của tớ :)) Dù tớ có mỗi thú và tật xấu là phải ăn ngon, k thì kiên quyết k ăn :)) Dần dần thì cũng khá lên, tớ kiếm đc tiền, tốt hơn bạn tớ đi làm vất vả mà tự do về thời gian. Thêm nữa k như tớ tưởng nóng tính thì k dạy đc, mà là cần dạy sao cho hấp dẫn ng ta muốn học chứ k phải vì tiền hay vì điểm. Trước khi đi học LLM, tớ quay cuồng ngày nào cũng dạy 9h sáng tới 9h tối, tất nhiên có nghỉ ăn :)) Nhưng mà vui, có tới cả trăm học sinh, đc truyền đạt thứ tớ biết, thứ nhiều ng vì tiền hoặc giấu nghề k muốn dạy :) Tớ cũng bảo các bạn học sinh đừng e ngại nói thấy tớ dạy j chưa đúng, cái j sai để tớ sửa. Kiến thức là thứ cần cập nhật liên tục, mà tớ chỉ hơn các bạn ý vài tuổi, k dám áp đặt cái j. Nếu tớ áp đặt cho học sinh của tớ thì nhiều bạn đã k có những thành công như bây h, và kể cả tớ cũng k học đc nhiều từ các bạn như vậy. Sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng xin lỗi với ng nhỏ tuổi hơn vì mình sai, chỉ có cách đó mới giúp mọi thứ tốt lên đc. Nhưng buồn là cái văn hoá ng trên nói j là chân lý, cãi là láo (trình bày thiện chí cũng k đc) đã ăn quá sâu vào xứ này. Để thay đổi tất cả những vấn đề kinh tế, xã hội chỉ có cách bắt đầu bằng giáo dục, thẳng thắn nhận sai, trung thực xin lỗi và cố hết sức sửa lỗi (dù có lỗi k sửa đc), tích cực đi tiếp. Ôi sao mà khó quá :(
Trước đây tớ làm luật, dạy học là nghề tay trái. Bây h dạy học sắp thành nghề chính, làm luật là nghề phụ :)) Theo tinh thần của ông ngoại, làm nghề phải làm thầy, từ thầy cãi cháu nó chuyển qua thầy giáo ạ :) Mai giỗ ông này. Nhất định là cháu nó làm được ông nhỉ, trước h vẫn thế mà, cố là đc hết ông nhỉ :) Mong rằng giới luật bớt những ng tư duy lợi ích, bớt xỉa xói bới móc đời tư ng khác, làm pro-bono nhiều chút, văn phòng nhỏ bỏ cái thói làm 1 lần rồi thôi đi. Tớ nghĩ, những nghề có chữ thầy cần kiểm tra đạo đức trước khi cho theo học, gồm thầy cãi, thầy giáo, thầy thuốc. Và tất nhiên tớ vẫn luôn giữ vững quan điểm nuôi chó cần kiểm tra đạo đức vì với chó, chủ là master, âu cũng là thầy. Ra đường gặp đứa nuôi chó vô trách nhiệm cho cắn xằng bậy hay ăn thua với chó nhà ng ta thật k khỏi bực con mực >< Chó cũng như trẻ con, ng dạy tốt thì trò mới ngoan, chó tử tế cần chủ tử tế :)
Cảm nhận
Gởi bởi pinku_hana vào ngày 24.08.2016 06:37:18
Hạnh phúc đau khổ đều do suy nghĩ của bản thân cả bạn Gió ạ :) Tớ chọn cách tha thứ, quên đi và tích cực sống tiếp thôi, thái độ quyết định thành công mà, cuối cùng tớ cũng quên đc và mọi chuyện tốt hơn :) Đúng là k ai hiểu hết đau khổ của ai nhưng cũng k ai hiểu hết hạnh phúc của ai :) Biết tìm niềm vui trong đau khổ là thứ tớ đã học đc :)
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký