Nhật ký của dinhchiensi
dinhchiensi viết vào ngày 13.08.2016
Bạn sẽ không còn muốn phán xét bất cứ một ai nữa sau khi đọc xong câu chuyện này
Trong cuộc đời này, đã bao lần bạn phán xét người khác khi không biết câu chuỵện thật đằng sau? Đừng nghĩ xấu về người khác khi biết đâu họ cũng đang có một lý do riêng, một nỗi khổ nào đó mà không ai biết?
Ông chủ của tôi lái một chiếc xe hơi rất sang trọng. Mỗi ngày, nhiệm vụ của tôi là chào đón và mở cổng cho ông ta như một người canh gác tại biệt thự. Thế nhưng, ông ấychưa bao giờ đáp lại lời chào của tôi.
Có một ngày ông ta trông thấy tôi đang lục lọi trong thùng rác để tìm thức ăn thừa. Nhưng như thường lệ, ông ấy vẫn tỏ vẻ như chưa từng nhìn thấy bất cứ điều gì!
Ngày tiếp theo, tôi nhìn thấy một túi giấy sạch sẽ ở chỗ cũ và ở trong có rất nhiều đồ ăn ngon. Tất cả đều rất tươi như một ai đó vừa mua chúng ở siêu thị về vậy. Nhưng tôi không bận tậm liệu chúng từ đâu tới, việc tôi làm là hạnh phúc lấy chúng đi mà thôi.
Chiếc túi chứa đồ ăn cứ nằm ở đó mỗi ngày. Và việc tôi lấy chúng về để chia cho vợ con mình đã diễn ra như một thói quen. Tôi luôn tự hỏi rằng sao trên đời lại có người ngớ ngẩn đến thế nhỉ, túi thức ăn mình mua cũng để quên được như thế này?
Thế rồi căn biệt thự nơi tôi làm việc xảy ra chuyện ồn ào, tôi được biết ông chủ của mình đã qua đời. Hôm đó, có rất nhiều người đã tới biệt thự và tôi không còn nhận được bất cứ một túi đồ ăn nào nữa cả. Tôi nghĩ rằng một vị khách nào đó đã lấy nó đi, nhưng ngày thứ 2, ngày thứ 3, thứ 4... mọi chuyện vẫn vậy.
Cho đến vài tuần sau, khi gia đình trở nên khó khăn hơn, tôi đã nói chuyện với vợ của ông chủ để xin tăng lương hoặc tôi sẽ không làm việc này nữa. Sau khi nghe tôi nói, bà chủ đã thắc mắc rằng vì sao trong suốt 2 năm qua tôi không bao giờ thắc mắc về tiền lương nhưng bây giờ lại bảo rằng số tiền đó không đủ?
Cho dù tôi giải thích thế nào đi nữa bà ta cũng không đồng ý. Rồi tôi đã quyết định nói ra sự thật về túi đồ ăn, về việc tôi vẫn nó đi hàng ngày và mang chúng về nhà cho vợ.
- Chuyện đó dừng lại từ lúc nào? - Bà chủ hỏi.
- Từ sau khi ông chủ mất. - Tôi trả lời.
Đúng rồi, những túi đồ với toàn những thực phẩm tươi ngon đã không còn xuất hiện từ ngay khi ông chủ qua đời. Tại sao tôi không nghĩ đến điều này sớm hơn? Là ông chủ đã cho chúng tôi đồ ăn ư? Một người không bao giờ đáp lại lời chào của tôi lại hào phóng như vậy ư. Thật không thể tin nổi!
Sau khi nói chuyện với tôi, bà chủ đã khóc nức nở. Tôi đành xin lỗi bà vì đã đòi tăng lương, vì không hề biết tấm lòng của ông chủ. Tôi sẽ vẫn tiếp tục là người gác cổng và sẽ luôn vui vẻ về điều đó.
"Tôi khóc vì cuối cùng đã tìm được người thứ 7 mà chồng tôi vẫn luôn cho thức ăn. Tôi biết mỗi ngày ông ấy đều cho 7 người, mỗi người một túi thức ăn sạch. Tôi đã tìm được 6 người và những ngày này tôi đang tìm người thứ 7. Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra" - Bà chủ vừa khóc vừa nói.
Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày tôi lại nhận được một túi thức ăn, nhưng lần này, con trai của ông chủ đã tới tận nhà và trao tận tay tôi túi thức ăn đó. Mỗi khi tôi cảm ơn, anh chàng cũng không hề đáp lại y như ông chủ vậy. Có một lần tôi cố hét thật to câu cảm ơn, và anh chàng đã nói rằng đừng bận tâm khi mình không trả lời, anh ta cũng giống như bố mình - cả hai đều bị điếc không thể nghe thấy được.
Trong cuộc đời này, đã bao lần bạn phán xét người khác khi không biết câu chuỵện thật đằng sau? Đừng nghĩ xấu về người khác khi biết đâu họ cũng đang có một lý do riêng, một nỗi khổ nào đó mà không ai biết? Bạn không thể biết được tất cả mọi thứ, nên khi thắc mắc về một điều gì đó, hãy hỏi.
Đừng vội vàng đưa ra kết luận. Những rắc rối chúng ta gặp phải đến từ chính cách bản thân xử lý vấn đề. Nếu không phải là chuyện của mình, thì đừng bao giờ phán xét. Hãy thay đổi cách chúng ta nhìn nhận mọi thứ. Câu chuyện nào cũng có hai mặt của nó. Đừng tin những gì bạn nghe thấy. Mỗi người bạn gặp đều đang ở trong một cuộc chiến mà tất cả bạn biết về nó chỉ là con số 0.'
Cảm nhận
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 13.08.2016 14:46:30
ừm, tớ sẽ lần mò xem cậu.
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 13.08.2016 15:09:51
lần mò mãi tớ vẫn chưa tìm kiếm đc này..hị..
Gởi bởi moc vào ngày 13.08.2016 15:11:10
^^! tớ sẽ bày cậu.
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 13.08.2016 15:12:37
a, đc rùi cậu ơi..tớ bắt đầu nghe này..
Gởi bởi conan_ct vào ngày 13.08.2016 15:23:18
á, không biết phải không nhưng em mới mua tập truyện ngắn và trong đó cũng có tựa đề "có gì đó rất khó nói" :)) giờ sao em hơi bị mê truyện ngắn về tình yêu :))
Gởi bởi moc vào ngày 13.08.2016 15:24:45
quyển "Ai đó đã bỏ ta đi" phải hơm Conan :))
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 14.08.2016 00:55:18
Qua tớ mở nằm lim dim thư giãnđể nghe, đến đoạn gần cuối ngủ thiếp đi lúc nào k bít nữa.. kết thúc có hậu à cậu..tốt rồi. tối nay tớ phải nghe lại mới đc..hì
Gởi bởi moc vào ngày 14.08.2016 07:01:47
vậy là mỗi lần cậu khó ngủ, cậu cứ nghe giọng tớ ^^!
Gởi bởi conan_ct vào ngày 14.08.2016 10:03:07
cái gì vậy chị, em nghe với em cũng khó ngủ... :))
Gởi bởi tereda_1810 vào ngày 14.08.2016 11:54:55
ôi dài quá :)) vừa ăn cơm vừa đọc chắc e không tiêu hóa dc rồi :D
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 14.08.2016 15:42:06
Thì ra là đúng với nghi ngờ của tớ- là cậu..Mộc Miên này...hình cái lọ thủy tinh quen quen này..Qua nếu còn thức tớ đã đặt ngay câu hỏi để tìm lời giải đáp ở cậu rồi. Mà cậu đọc, ghi âm rồi gửi lên à? Đc nghe cả giọng đọc của cậu cơ đấy. Thích!
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 14.08.2016 15:47:28
Cái gì " dài quá" :) hả tereda_1810?
Gởi bởi moc vào ngày 15.08.2016 05:44:03
;)) hồi xưa đi học tớ toàn bị cô giáo bắt đọc bài cho cả lớp nghe nên riết thành quen luôn cậu ơi. cậu nghe xong có dễ ngủ hơn k z?
Gởi bởi tereda_1810 vào ngày 15.08.2016 11:52:16
hihi. thời gian em ăn cơm dài quá đó mà :))
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 15.08.2016 15:21:13
nằm mà nghe chuyện kể thì dễ ngủ, hơn nữa lại là là giọng đọc của cậu thì khỏi phải nói rùi..hì
Gởi bởi dinhchiensi vào ngày 15.08.2016 15:24:08
ăn dài, ăn kĩ càng no lâu..:)hi
Gởi bởi moc vào ngày 15.08.2016 16:29:14
^^! cậu dễ ngủ là tốt rồi. biết z tớ đã giúp cậu sớm hơn nhỉ :p
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký