Nhật ký của meocongianxao
meocongianxao viết vào ngày 30.12.2015
Có điều gì đó đã chết trong tôi?
Chưa bao giờ tôi cảm nhận được duyên phận của chúng tôi sắp kết thúc rõ ràng như hôm nay. Giây phút buổi tối chuẩn bị bữa sáng cho chồng ngày mai, tôi bỗng nhận ra chúng tôi đang đứng ở đâu, đang ở vị trí nào trong cuộc đời của nhau. Giận nhau nhưng bản thân mình vẫn nhẹ nhàng pha nước, làm đồ ăn, còn người ấy vẫn không nhìn mình một lần. Có thể trong tôi, một điều gì đó đã chết.
Không thể đếm hết bao lần tôi trăn trở khóc thầm khi nghĩ đến vì mình mà mẹ mình phải khổ, phải chịu đựng những lời khó chịu của nhà người ta, không thể đếm hết bao lần tôi cảm thấy nợ mẹ, là con nhưng cha mẹ đối tối với mình, vì mình mà phải nhường nhịn, ai mà không cảm thấy mình mắc nợ, thấy tội lỗi đến đau lòng?
Tôi là một người kiêu hãnh, kiêu hãnh đến những khi thất bại trong công việc, những lúc những tưởng thấy hy vọng thì bị mất hết, bị xử ép, tôi vẫn không khóc, không than vãn một lời. Tôi thu mình trong vỏ ốc và tự cho mình sự an toàn trong đó. Kỳ thật, tôi là một người thèm muốn hơn ai hết sự an toàn, được chở che yêu thương, dù chưa bao giờ thừa nhận. Tôi hay nói về sự chia ly, về sự cô đơn vì tôi sợ những điều đó vô cùng. Có lẽ trong đời này tôi chẳng thể tìm thấy sự che chở và yên lành trong tình yêu, có lẽ khi sống với một người mà phải dựa vào họ thì chẳng thể nào có được hạnh phúc.
Bạn có cảm giác gì khi biết được rằng, mình đã yêu một người quá nhiều nhưng bước chung đường quá mệt mỏi và đầy vết thương? Họ yêu bạn, chỉ yêu những điều gì ở bạn thích hợp với họ, còn những điều khác dù có méo cũng phải gắng cho vuông tròn. Mỗi một lời nói ra, bạn cũng phải đắn đo suy nghĩ xem có làm phật lòng người đó, có làm người đó tự ái chuyện chi, nếu bạn là một cô gái năm ấy, mặc một chiếc váy thật đẹp, trang điểm thật đẹp ngồi phịch xuống lề đường vì quá mỏi chân, nếu bạn là người sống không hề muốn kiêng dè chuyện gì, muốn bản thân mình tự do hơn cánh chim trời, bạn có thể làm điều đó suốt đời?
Điều tôi cần mãi mãi không phải là sự tự hào khi người ta khen chồng mình đẹp trai chu đáo, không phải là cảm giác yên lành giả dối khi không hề cãi nhau lấy một câu, không phải là sự cố gắng gồng mình đến tuyệt vọng như bây giờ, cố để làm hài lòng một ai đó.
Điều tôi cần là sự an toàn trong tình yêu, yên tâm người mãi mãi sẽ yêu mình, là sự chân thành sẻ chia, là sự cảm thông khi lỗi lầm. Điều tôi mỏi mắt tìm kiếm, những tưởng đã tìm thấy nhưng hóa ra chỉ là hư không.
Không thể đếm hết bao lần tôi trăn trở khóc thầm khi nghĩ đến vì mình mà mẹ mình phải khổ, phải chịu đựng những lời khó chịu của nhà người ta, không thể đếm hết bao lần tôi cảm thấy nợ mẹ, là con nhưng cha mẹ đối tối với mình, vì mình mà phải nhường nhịn, ai mà không cảm thấy mình mắc nợ, thấy tội lỗi đến đau lòng?
Tôi là một người kiêu hãnh, kiêu hãnh đến những khi thất bại trong công việc, những lúc những tưởng thấy hy vọng thì bị mất hết, bị xử ép, tôi vẫn không khóc, không than vãn một lời. Tôi thu mình trong vỏ ốc và tự cho mình sự an toàn trong đó. Kỳ thật, tôi là một người thèm muốn hơn ai hết sự an toàn, được chở che yêu thương, dù chưa bao giờ thừa nhận. Tôi hay nói về sự chia ly, về sự cô đơn vì tôi sợ những điều đó vô cùng. Có lẽ trong đời này tôi chẳng thể tìm thấy sự che chở và yên lành trong tình yêu, có lẽ khi sống với một người mà phải dựa vào họ thì chẳng thể nào có được hạnh phúc.
Bạn có cảm giác gì khi biết được rằng, mình đã yêu một người quá nhiều nhưng bước chung đường quá mệt mỏi và đầy vết thương? Họ yêu bạn, chỉ yêu những điều gì ở bạn thích hợp với họ, còn những điều khác dù có méo cũng phải gắng cho vuông tròn. Mỗi một lời nói ra, bạn cũng phải đắn đo suy nghĩ xem có làm phật lòng người đó, có làm người đó tự ái chuyện chi, nếu bạn là một cô gái năm ấy, mặc một chiếc váy thật đẹp, trang điểm thật đẹp ngồi phịch xuống lề đường vì quá mỏi chân, nếu bạn là người sống không hề muốn kiêng dè chuyện gì, muốn bản thân mình tự do hơn cánh chim trời, bạn có thể làm điều đó suốt đời?
Điều tôi cần mãi mãi không phải là sự tự hào khi người ta khen chồng mình đẹp trai chu đáo, không phải là cảm giác yên lành giả dối khi không hề cãi nhau lấy một câu, không phải là sự cố gắng gồng mình đến tuyệt vọng như bây giờ, cố để làm hài lòng một ai đó.
Điều tôi cần là sự an toàn trong tình yêu, yên tâm người mãi mãi sẽ yêu mình, là sự chân thành sẻ chia, là sự cảm thông khi lỗi lầm. Điều tôi mỏi mắt tìm kiếm, những tưởng đã tìm thấy nhưng hóa ra chỉ là hư không.
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký