Hôm nay về quê. Bị cơn đau hành hạ cả ngày.
Mún khoe cái học bổng để nhõng nhẽo chút. Nhưng bị cái học bổng xa lắc làm mệt mỏi. Thấy mình không đủ sức. Vẫn chưa đủ tự tin. Zậy là mệt mỏi thêm căng thẳng. Nghĩ về quê để được trò chuyện, được quan tâm, chăm sóc.... Nhưng ko ai trò chuyện với tôi cả. Tôi lại mệt. Zậy là cả ngay nằm suốt. Chỉ thức ăn và rùi lặng lẽ trở lại tp với cơn sốt nhẹ.
Tôi không trách ai cả. Tôi biết tôi cần cố gằng vì bản thân mình. Tôi không được bỏ mình như thế này. Tôi thấy mình không đi nổi. Tôi tự an ủi mình. Mình nhất định không sao! Thôi đứng zậy. Tắm rửa. Trải giường. Uống thuốc va nghỉ ngơi nhé. Không sao đâu! Mình sẽ khỏe nhanh thôi. Không sao!
Giờ thì khá hơn sau khi mồ hôi đầy ng! Tôi fai làm sao với cái research paper đây??? Có lẽ tôi nên nghĩ vần đề đơn giản chút. Đừng đòi hỏi mình quá cao. Mà thật ra tôi không biêt nên làm gì!? Thôi thì bắt đầu từ những thứ English ngán ngẫm quanh mình. Tôi không fai lười. Mà tôi chán!
Lắm khi ng ta cũng fai thấy chán cái sự sống lưng chừng này. Có ng nhắc tôi về ngày tình nguyện! hihihi Tôi nhớ ngày tôi bước chân vào ĐH tôi chỉ có mục đích duy nhất là đi tình nguyện. Có lẽ rất ngây ngô, ngớ ngẫn, và fi tiền của. Nhưng ai biểu tôi là stupidtomato làm gì!