ghét quá,chán quá cái cây Kem hay chảy nước này rùi!?
Kem ui,sao K không chảy nước nữa đi,ta thích kem khi kem chảy nước,tuy hơi xấu nhưng rồi sau đó kem sẽ vui lên dc tí,cái mẹc cũng không lừ đừ nữa,không quá xấu nữa,kem ui!!!!!!!!
Lâu lắm rồi mình không khóc nữa,mình không biết vì sao như vậy.Lúc trước mỗi khi buồn,mỗi khi chán nản,hay bực mình,hay đơn giản chỉ là mún khóc,thì mình sẽ khóc.....khóc xong thấy tâm trạng khác hẳn,nhẹ nhõm vui vẻ hẳn lên...
Rồi mình "chín chắn"hơn(?) ,học cách kiềm chế cảm xúc,học cách lạnh lùng,học cách không dc để tâm trạng của mình phơi bày ra ngoài...rồi mình thành công trên mặt trận đó,..rồi sao có những lúc như bây giờ?thấy mình ngu ngu sao ấy?mình không còn là mình nữa..
Thèm và nhớ lắm cái cảm giác ở chung như hồi sinh viên,thèm và nhớ bé Liên,Hiếu,Hạnh...sao tự nhiên nghe sóng mũi cay cay thế này?Ở nơi đó tinh thần mình đc thoải mái,lại là mình,là Kem,chứ không phải Ly,nhớ cái phòng trọ bé bé xinh xinh ở Đà Nẵng,nhớ mùi hương trầm,mùi thuốc bắc,mình như 1 con ngốc..
Hiếu ơi,mi cũng đang như vậy đúng không?hôm trc nghe mi khóc trong đt,ta thương mi lắm,ta cũng nhớ mi,cũng mún về đnẵng với mi,nhưng không thể đc,ta sống theo lí tưởng,ta có ước mơ của ta,nỗi nhớ về phương ấy quay quắt lắm,nhưng mỗi khi nghe em ta đt vô,ta lại không nghĩ về đn nữa.Còn tương lai của ta,của em ta....
Bạn bè thuở ấy còn đc mấy người,ta đi vào đây gặp Thành,thằng bạn hiểu ta nhất,bên ta nhiều nhất trong những lúc khó khăn,cũng đỡ.....ta gặp Liên,lâu lâu gặp nhau ôn lại kỉ niệm cũ,hôm trc ngủ chung,kể chuyện hồi xưa,2 tụi ta cười nắc nẻ,rồi 2 đứa ôm nhau khóc...giá như trở về ngày xưa.ta là Kem hơi ngang ,hơi bướng,nhưng đủ mạnh mẽ,quyết đoán để đc làm chồg Liên,làm cha của Hiếu.Giờ này mi đưng hỏi ta thế nào?Ta vẫn sống tốt,vẫn ăn,ngủ bình thương , nhưng ta không còn lì và bướng bỉnh như trc.Vì ta biết sẽ không ai thông cảm cho ta,vì như tụi bây biết đó,đưa nào lúc đầu gặp ta cũng ghét ta vì là 1 lớp trưởng khó tính,hay nhăn,nhưng rồi yêu thương ta vì dần biết đằng sau đó là cái gì?Giờ ai có thời gian để hiểu ta?Giống như ta thôi,ta cũng không thèm hiểu ai nữa,không trao yêu thương cho ai nữa,sâu thẳm trong tim ta chai lì rồi...
Chẳng đứa nào đọc đc những dòng chữ này đâu,ta biết,nhưng ta muốn ghi vào đây,nhật kí ta để ở phòng bị mấy con bé con nít đọc trộm,ta la hắn,hắn kêu ta khó tính,nhà quê,vào Sài Gòn sống mà còn mang theo cách sống người miền trung,hắn nói nhiều,nói sai,nhưng ta không thèm nói lại,vì hắn không nghe ta..ta đốt nhật kí rồi,vô tình đốt kỉ niệm của tụi mình...ta nhớ biển lắm,nửa năm rồi không thấy biển,nhớ da diết,chết mất.....
Gửi F4:Thành,Thuận,Minh,Dũng
Gửi Tứ Quái:Liên,Hiếu,Hạnh,.....Kem
mãi mãi yêu thương,luôn bên tụi bây...
Sài Gòn,một ngày nắng gắt,.......
Kem tái bút....
Đùa vui vậy thôi, con gái không nên kiềm chế cảm xúc quá, coi chừng bị chứng lãnh cảm đó, sau này sẽ không thể có tình yêu được.
Mở rộng cõi lòng ra, giải bày lòng mình ra, sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.