Mẹ ... ! Hình như đây ko phải là lần đầu con xa mẹ nhỉ ? Ngay từ hồi khi con mới có 3, 4 tuổi thoy , con đã ỡ xa mẹ rồi nhỉ . Cho đến năm lớp 10 , con mới thật sự về ở chung với mẹ. Toàn là hay ở xa mẹ ko , bởi zi có bao giờ con thấy nhớ mẹ đâu . Xa mẹ , có khi con lại wen rồi . Chẳng bít nhớ hay bùn j cả .
Mẹ ... ! Bây giờ con mới bít cảm giác nhớ mẹ , thiếu mẹ là như thế nào đó . Me...! Con rất nhớ mẹ ... Thật đó ...con rất nhớ ... con cũng rất lo .... và con cũng rất sợ ....Sợ ư ... sợ đìu gì nhỉ ? Hình như ...con đang sợ mất mẹ ...vì vậy dẫn đến việc con rất lo cho mẹ ... và rồi nhớ mẹ....
Trước giờ ... có bao giờ con nghĩ nhìu đến vậy đâu ? Nhưng hok hĩu sao những ngày gần đây con hay nghĩ vậy lắm . Con thấy trong lòng con đang lo sợ đìu gì đó ...như một giác wan vậy ... con cảm giác sẽ có chuyện gì đó đến với mình . Và rồi ... con vô tình nhìn thấy cảnh mẹ ho ra những giọt máu...Con...con cũng ko bít lúc đó con sao nữa ... tự nhiên con ko nói nên lời ...con nghẹn ngào ... rồi con khóc ... nhưng ko dám khóc trc mặt mẹ mà chạy vào phòng ...úp mặt xuống cái gối rồi khóc òa lên ...
Tự nhiên ... con nhớ đến mẹ của kon Hà ... con ... ko cầm dc lòng ... đã khóc rất nhìu và đã rất sợ ... con ko bít từ bao giờ mà con lại lo xa đến zi nữa . Khi kon Hà nói với con rằng : Mẹ tao mất nhanh lắm , cái chết đến rất bất ngờ , vì ai cũng nghĩ rằng mẹ tao đã wa khỏi , thế nhưng căn bệnh lại phát nặng và cướp lấy mẹ tao ... Nó vừa nói ... vừa khóc ... Khiến con càng lo hơn mẹ ah ... Con bít bệnh mẹ ko phải là quá nặng nhưng thật sự cũng ko phải là quá nhẹ ... Nhất là mỗi khi mẹ lên cơn ho ... sau đó những giọt máu ra từ miệng mà ... và mẹ ngã gục xuống nhà ... thì con lại lo lắng hơn nữa ...
Mẹ đã nằm viện dc 1 tuần rồi nhỉ ... 1 tuần rồi mà mẹ vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu... Bác sĩ thì vẫn chưa tìm ra dc căn bệnh thật sự của mẹ ... Đìu này khiến con lo quá ... Nhưng mẹ lại ko mún cho con đến với mẹ lúc này , mẹ mún con tập trung ôn thi nhưng ...xl mẹ ... con ko thể nào tập trung ôn thi dc . Con rất mệt và đầu óc con cứ nghĩ vớ vẩn ...
Ngôi nhà mình tuy ko lớn nhưng cũng ko hẳn là quá nhỏ . 1 mình con trong căn nhà này ... cô đơn lém... lạnh lẽo lém mẹ ah... Thật sự mẹ nấu cơm ko có ngon ... nhưng tự nhiên bây giờ con thèm ăn cơm do mẹ nấu qá ...
Lúc này ... con lại cầu nguyện mong sao mẹ mau mau về với con ... con sợ cảm giác cô đơn thế này lém ... Làm những công việc hằng ngày của mẹ ... Giờ đây .. con mới bít mẹ đã cực khổ vì tụi con quá nhìu ...Mẹ ơi ... con thấy con có lỗi wa ... con thương mẹ nhìu lém ...mẹ ơi ....
Tại sao con ko dc zui ze , hạnh phúc như những người khác nhỉ ? Hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác kéo đến ... Con mệt mỏi lém rồi ... Hết tình cảm , pạn pè , học hành ... rồi lại đến sức khỏe của mẹ đang ngày một đi xuống ... Con vô tâm thịt ... đã ko lo lắng cho mẹ nhìu mà chỉ nghĩ đến bản thân mình thoy . Con thấy trách mình quá ...Thứ 6 này là 1 ngày đáng lẽ sẽ rất zui và hạnh phúc bên gia đình và pạn pè đối với con ... Thế nhưng ... mọi chuyện giờ đã khác ... Con bắt đầu cảm nhận dc sự cô đơn và thíu tình cảm gia đình trong ngày đó ... Vì đây là lần đầu tiên ... pa và mẹ ko ở bên con trong ngày ấy... Nhưng thoy ... con ko nghĩ đến nó nữa ... Bởi vì trong lúc này ... con ko cần đìu gì hết ngoài việc mẹ mau chóng khỏe mạnh thoy ...
Nếu có 1 đìu ước ... con chỉ ước sao : Sẽ có 1 phép lạ đến với mẹ và mẹ sẽ khỏi bệnh rất nhanh chóng mà ko cần đìu trị gì hết vì con bít mẹ rất sợ đau và nằm viện . Con mong sức khỏe mẹ sẽ ngày một khỏe mạnh để mẹ có thể sống zui ze bên cạnh tụi con ...
Mẹ ơi ... hum nay con thi xong Khối A rồi , xl mẹ ... con đã thất bại lần này rồi ... Tự nhiên con thấy bùn lém ... cộng thêm những chuyện khác nữa ... con còn thấy khổ hơn ... Mẹ ơi ... sao lúc này ... chẳng có ai bên cạnh con hết đó ... Bạn bè ... nhìu lém ... Nhưng khi con thật sự cần pạn thì lại ko có . Lúc này đây ... con gần như tuyệt vọng rồi ... chẳng ai hĩu con cả ... Con ko mạnh mẽ như mọi người nghĩ đâu ... Mẹ ơi ... ước gì có mẹ lúc này ... thì hay bít mấy nhỉ ?.....huhuhu