Nhật ký của peheo170890
peheo170890 viết vào ngày 25.09.2012
Ngày dài...
Lại một ngày dài trôi qua với bao nhiêu là mệt mỏi và những suy nghĩ, phải gồng mình lên để cho đôi chân đứng vững, không phải gục gã với chính nỗi đau của mình. Sao cứ phải nghĩ về một con người không đáng như thế??? Đã bao nhiêu lần hỏi tại sao và cũng là từng đó câu trả lời cho bản thân mà có khi nào làm được. Tận sâu trong trái tim không có đủ can đảm và mạnh mẽ để vượt qua nó, tôi mệt mỏi quá tôi muốn quên đi mọi thứ, giống như khi chưa bắt đầu hoặc nếu trên đời này có thứ thuốc làm con người ta quên tất cả mọi chuyện đau buồn thì tốt biết mấy. Dặn lòng là không được mềm lòng, không liên lạc và không quan tâm đến anh nữa nhưng sao vẫn ngóng chờ 1 dòng tin nhắn hay 1 cuộc gọi từ người ta chứ. Vậy mà khi người ta nhắn tin hay goi điện thì lại lạnh lùng từ chối và không trả lời...có phải mình ngốc quá hay không? Thật ra trong sâu thẳm trái tim thì cái tình cảm dành cho người ta chưa bị phai mờ...vẫn biết rằng tình yêu của người ta bây giờ chỉ dành cho người con gái ấy. Người con gái ấy thật sự may mắn hơn tôi, được anh yêu bằng tất cả trái tim, và tôi cũng hi vọng anh sẽ yêu người con gái ấy khác với cách mà anh đã yêu tôi. Tôi không hận cô ấy vì đã cướp mất trái tim anh, mà tôi chỉ hận anh sao lại để trái tim mình lạc bước....miệng cứ nói với anh rằng tôi sẽ không trách anh đâu nhưng thật ra trong lòng đang rất giận, thậm chí hiện tại tôi rất hận anh....nếu có thể tôi muốn giết anh ngay lập tức....nhưng thôi cái gì đã mất thì không thể tìm lại được. Đã vỡ thì không thể hàn gắn được nữa có hàn gắn thì cũng sẽ còn vết nứt, và 1 ngày nào đó vết nứt ấy lại thêm 1 lần tan vỡ....lúc ấy sẽ còn đau gấp trăm lần. Thứ nặng nhất trên đời mà con người ta bắt buộc phải mang theo cho tới khi chết đó là "ký ức"....không thể vứt bỏ hay lãng quên mà phải chà đạp lên nó mà sống....phải vác nó trên vai hay kéo lê dưới đôi chân mệt nhoài...cũng không thể nào thoát được nó. Tôi chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên nhưng sao chẳng được, sống không muốn đụng chạm tới ai thì họ lại kiếm chuyện với mình còn khi sống 1 cách vô cảm thì anh lại đến và khuấy động cuộc sống của tôi, tôi đã cố làm cho mình 1 cái vỏ vô tình anh đến và lại phá vỡ nó. Tôi không hiểu sao anh lại có sức mạnh đến như thế, cái vỏ của tôi tạo ta rất vững chắc với những người xung quanh nhưng với anh lại vô hiệu....bởi thế tôi ghét anh, bây giờ tôi hận anh...hận anh đã không biến ra khỏi cuộc đời tôi, lúc nào cũng ngự trị trong trái tim tôi, Tôi ghét anh tôi hận anh.... Tôi phải sống để chứng minh cho anh thấy rằng tôi không hề phụ thuộc vào anh, chứng minh rằng không có anh tôi vẫn sống rất tốt, tôi vẫn là tôi, dù có thay đổi thì cũng chỉ là lạnh lùng và tàn nhẫn hơn 1 chút mà thôi. Những điều đó là do anh dạy cho tôi đấy chứ, không phải tôi muốn biến thành người như thế nhưng giữa dòng đời bao nhiêu là cay đắng và đau khổ như thế này thì tôi bắt buộc phải rèn luyện cho mình 1 trái tim sắt đá, 1 cái ổ khóa ngoài trái tim mà bất cứ chìa khóa nào cũng không thể mở nó ra. Tôi từ đó cũng đã mất đi niềm tin vào tình yêu, mất đi niềm tin vào những người đàn ông, dù tôi biết không phải ai cũng như ai nhưng khi nói đến họ tôi mang cảm giác dửng dưng với họ, và thêm ác cảm...nhìn thấy họ làm tôi mệt mỏi và thấy không chút cảm xúc nào. Tôi biết còn có những người họ rất tốt với tôi nhưng tôi lại không thể dành cho họ 1 chút niềm tin nào, đơn giản vì tôi sợ lại mang thêm cảm giác đau lần nữa khi vết thương cũ chưa lành lại mang thêm vết thương mới....sợ rằng vết sẹo này chồng chất lên vết sẹo kia mà tồn tại.....tôi sợ. Thu mình trong bóng tôi, đôi vai run lên vì lạnh và sự cô đơn nhưng lại không cho phéop mình được quyền chấp nhận bất cứ người nào....Tôi sẽ sống cho cuộc sống của tôi, loại bỏ hết tất cả những con người chỉ biết làm cho tôi thêm vết thương. Tôi loại....
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
130 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 130 khách