Nhật ký của quecui
quecui viết vào ngày 05.07.2012
Kỷ Niệm Nơi Đâu
Có những giọng nói ,nụ cười khiến bạn phải nhớ mãi, có những con người sẽ ở trong tâm trí bạn suốt cuộc đời .Vẫn biết rằng : kỷ niệm không sinh ra con người , không bắt chúng ta phải nhớ đến nhưng sao ta cứ sinh ra kỷ niệm và nhớ đến nó dù đã qua rất lâu , đã cố nhưng không thể quên ?và rồi khi không còn đủ sức như một bản năng chúng ta sẽ trốn tránh và hi vọng rằng có những điều tốt đẹp mới sẽ đến.Phải chăng đây là bằng chứng cho sự dối trá có sẵn trong cái tôi của chúng ta : nói rằng đã quên những thứ không thể ? để hiểu hơn còn tồn tại một khái niệm khác đó là những “dấu ấn” theo khoa học giải thích thì : khi một sự vật sự việc nào đó gây cho vỏ đại não sự hưng phấn mạnh mẽ , lập nên phản xạ có điều kiện đó được xem là dấu ấn . Lúc nhớ đến chỉ cần kiểm tra lại là được ,tức là chỉ sự lặp lại phản xạ có điều kiện mà thôi .Do đó liệu bạn có thể xóa vĩnh viễn những kỷ niệm không ?

Đôi vooc bị bắn chết 1 con , con còn lại sẽ ở bên cạnh xác con kia không rời xa ,không chạy trốn mà kêu thét như muốn gọi bạn , cầu cứu ! đây cũng là cơ hội tốt cho thợ săn bắn nốt viên đạn ( có một sự thật rằng : loài vooc có “ân tình” như loài người , có tình cảm đến kinh ngạc , người ta cho rằng cái ân tình đó có được vì nó là loài giống con người nhất , có ý kiến khác lại coi đó chỉ là cái bản năng lạ lùng của loài vật , nhưng có khi nào liệu trong tâm trí loài vooc cũng có những cái gọi là kỷ niệm và với nó còn quan trọng hơn cái chết ? Điều đáng nói ngay cả khi mẹ bị bắn chết vooc con vẫn bám giết vào mẹ , nó chạy quanh xác mẹ kêu ghào đến khi chết đói…..
Một người con gái có thể vượt quãng đường nửa vòng trái đất với mong muốn duy nhất được một cái ôm thật chặt rồi chỉ để được khóc như chưa bao giờ khóc bên người con trai mà trước đây cô ý vẫn nhớ , sức mạnh đó đến từ đâu ? khi được hỏi vì sao?cô ấy nghẹn ngào nói rằng : tớ không quên được kỷ niệm !!!

Có những thứ tưởng chừng như không bao giờ rời xa, có những lời “ thề non hẹn biển ” tưởng chừng cứng rắn hơn sắt đá nhưng cuối cùng lại không thắng được sự thật đời thường , qua rồi để lại những cái “nếu” , “giá như” …..Nhưng có những thứ vô thức lại khiến con người ta phải ngỡ ngàng tỉnh giấc trước sự vô cảm bấy lâu ! Nhìn chiếc lá khẽ rơi mà lòng trĩu nặng buồn tênh, cảm giác trống rỗng đến khó thở, vắng bóng một thứ gì đó khó nói nay chợt về thấy thân quen biết bao và rồi muốn được nghe tiếng cười , được thấy ai đó vui….

Cảm ơn cháu bé bán hoa khi đã hỏi tôi : kỷ niệm là gì hả chú sao cháu không nhớ ? Cảm ơn những người đã đã đến và đi qua cuộc đời tôi.Cảm ơn mọi người đã giúp tôi nhận ra được cái điều bấy lâu nay tôi đang tìm , xin đừng trách những việc đã làm hãy tin rằng tôi luôn tôn trọng và cầu mong mọi người được hạnh phúc !

Mọi thứ đều có thể xóa sạch nhưng xin đừng ép bản thân hay ai đó xóa kỷ niệm hãy cất nó theo cái cách của bạn , chí ít hãy cứ để nó còn dang dở ….và rồi có lẽ chúng ta sẽ hiểu rõ và trân trọng bản thân hơn :)
Cảm nhận
Chưa có cảm nhận.
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
265 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 0 thành viên và 265 khách