Nhật ký của nguyenth_1988
nguyenth_1988 viết vào ngày 17.06.2009
tdh
Cấp 2, lần đầu tiên tôi biết rung động trước một thằng con trai, tôi chỉ biết đứng đó, ngắm nhìn người ta vui đùa với đám bạn tôi, chỉ biết bẽn lẽn khi người ta cười với mình, chỉ biết viết tên gười ta và tên mình lồng trong hình trái tim, vẽ vu vơ trong nháp.. tôi vẫn còn nhớ những ngày đó, rất hồn nhiên, rất vô tư, rất ... ngây thơ :">

Cấp 3, khi tôi thích người ta, tôi bắt đầu chat, bắt đầu gọi điện thoại vu vơ hỏi bài, hỏi hôm nay của người ta ra sao.. rồi mọi chuyện cũng ngừng tại đó.. tôi vui khi thấy người ta cười giỡn, tôi xấu hổ khi bị mọi người biết tôi thích người ta, tôi ngại ngùng quay đi khi người ta bắt gặp ánh nhìn của tôi... ngày đó, tôi bắt đầu bói toán, những quiz nho nhỏ trên báo, và vui mừng khi có cái quiz nào đó đúng ý đồ của mình...

Đại học, tôi yêu anh. tôi cũng không rõ nữa, đó có phải là tình yêu hay chưa, tôi không dám chắc nên không thể nào thì thầm với anh "em yêu anh, H à". nhưng anh là người duy nhất tôi quan tâm lo lắng. anh không giống hoàn toàn với người trong mộng của tôi. tôi dành cho anh thứ tình cảm lạ lùng, tôi muốn ôm lấy anh khi anh thất bại, tôi muốn khóc khi anh buồn, anh không đẹp, nhưng tôi thích nụ cười và tiếng cười của anh. lúc anh hát, hay lúc anh ôm đàn, một tình thương mãnh liệt trào lên trong lòng tôi. tôi nhớ anh, mặc dù tôi vừa mới gặp anh được mấy tiếng. Anh thì thầm, "anh yêu em, bà xã".Tôi mỉm cười. anh có thấy trách nhiệm nặng nề khi anh nói câu đó? đôi lúc, khi tôi hôn anh, tôi muốn thốt lên rằng, tôi yêu anh, tôi yêu anh. nhưng trong chữ yêu đó, là rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều lo toan. liệu tôi đã đủ sức để hoàn thành ?

Anh cưng tôi như một cô bé con. anh là xe ôm riêng, xe ôm duy nhất của tôi.
tôi thương anh chở tôi đi thi từ sáng tới chiều, chăm lo cho tôi từng chút.
tôi thương dôi mắt hiền lành, vẻ ngoài quê quê của anh.
tôi thương tiếng ho của anh, thương dáng vẻ gầy nhom ...
không thể chối được .. tôi thương cái cách anh ôm tôi, cách anh hôn tôi...

Yêu anh, tôi không viết tên anh vào trang giấy, hay khắc lên bàn.
Tôi cũng không còn xem những bài bói toán
Không hề mắc cỡ khi anh nhìn tôi, mà ngược lại, tôi nhìn vào mắt anh, với tất cả dịu dàng và trìu mến mà tôi có, mặc dù tôi đang mọc 2 cái mụn bên má, xấu xí vô biên.
Không còn đỏ mặt khi bị bạn bè chọc. tôi tự hào đi bên cạnh anh, vâng! bạn trai tôi đó, người yêu tôi đó!

Không thèm khóc khi buồn, vì anh luôn bên cạnh, bằng cách này hay cách khác.
không thèm ngắm mấy thằng con trai đô con vật vã, hot boy lẫy lừng. anh là tất cả tôi có, ngoài gia đình
không thèm nghe ca sĩ hát như hồi đó, tôi chỉ nghe anh hát, dù không hay.

đã có lúc, tôi tự nghĩ, tại sao mình lại bỏ cái đuôi kia, để đến với anh? anh không chìu tôi tất cả như cái đuôi, anh không tôn tôi lên thành thánh vật của anh. nhưng rồi, tự trách mình, làm vậy là có lỗi với anh, làm vậy là đã có chút ý phản bội anh rồi..

tôi không biết anh có hiểu những điều tôi vừa nói không, nhưng anh hay dỗi tôi. anh cứ thế.. làm tôi mệt mỏi.
lần này, tôi cứ để anh dỗi, khi nào nói chuyện lại, tôi sẽ nói với anh rằng, tôi mệt mỏi thế nào khi phải đi năn nỉ, giải thích, xin lỗi anh. tôi muốn anh và tôi cùng giúp nhau để hiểu nhau. tôi chắc là anh cũng mệt mỏi khi phải gánh lấy 1 đứa con gái yếu đuối như tôi.
thương anh, vì anh là người biết lắng nghe, biết thay đổi...
Cảm nhận
Gởi bởi rachel_aiphuong vào ngày 18.06.2009 10:49:20
:) cố lên,có 1 ng iu mình như thế đáng giá hơn nhiều nhiều cái đuôi bạn ạ....:D hihi
Viết cảm nhận
Bạn phải đăng ký và login để gởi cảm nhận. Bấm vào đây để đăng ký



Bình chọn
Bạn biết đến Hoa Thủy Tinh từ đâu?





Liên kết
User Online
97 người đang xem Hoa Thủy Tinh, trong đó có 1 thành viên và 96 khách